Mặt trời chiều ngã về tây, phía chân trời ửng một làn mây màu da cam. Trên vách đá cao ngất, nhìn xuống phía dưới là độ sâu mấy ngàn trượng, đủ làm cho người ta choáng váng mặt mày, gió mãnh liệt thổi qua từng đợt. Cành cây trên núi rung động dữ dội, lá vàng theo gió bay tán loạn, vòng quanh trên không trung rồi mới chậm rãi rơi xuống dưới.
Lúc ở nơi rìa vách đá, có một người đang đứng thẳng tắp. Mái tóc có chút hoa râm, thật dài mà mềm mại bị gió thổi tung bay, ánh mắt sắc bén thị huyết mà khí phách. Mũi ưng cao cong. Đôi môi mỏng nhạt màu mím chặt, hình dáng rõ ràng, khóe mắt có một ít nếp nhăn, biểu hiện năm tháng vô tình trôi qua. Hai tay đặt sau lưng, đôi mắt đầy ngạo khí cúi xuống suy nghĩ ngắm phồn hoa đô thị dưới chân mình.
“Bệ hạ, trời sắp tối rồi, trở về đi.” Một thiếu niên mặc hắc y cung kính khom người nói.
Nhưng nam tử ở trước mặt cũng không có động tác gì. Vẫn lẳng lặng nhìn quốc thổ dưới chân mình, quốc thổ hắn dùng hai tay mình vất vả đổi lấy, trong đó bao hàm bao nhiêu mồ hôi và máu của hắn a.
Nam tử dùng thanh âm khàn khàn từ tính hoàn toàn không phù hợp hình tượng khôn khéo của hắn mê mang mà nghi hoặc nói: “Lý Trúc, ngươi nói thân tình là cái gì?”
Lý Trúc nghe xong, kinh ngạc vì nam tử đột nhiên lộ ra vẻ yếu ớt. Nam tử khí phách lạnh lùng mười phần kia đột nhiên hỏi y như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-dia-trong-sinh-chi-bach/2224166/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.