Mộ Dung Lâm Phong cùng ngồi Tiểu Bạch trên ghế, Bạch hồ dựa vào bàn, Trúc Tử đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ồn ào trên đường lớn bên ngoài xuất thần, ánh mắt nhìn bên ngoài, thế nhưng tâm thần lại không biết bay đến đâu. Tiểu Bạch lần đầu tiên thấy Trúc Tử nghiêm túc trầm mặc như vậy, liền hỏi: “Trúc Tử, ngươi đang nhìn cái gì a, dựa vào cửa như vậy không lạnh sao?”
Trúc Tử xuất thần bị Tiểu Bạch cắt ngang, lắc đầu một chút, mới hồi phục tinh thần lại: “Ân, không có gì, chỉ là thấy nơi này so với trước kia có vẻ náo nhiệt hơn rất nhiều?”
“Trúc Tử trước kia đã từng tới nơi này sao?”
“Ân, đã từng tới nơi này.”
“Trúc Tử rất nhớ nơi này sao?”
“...... Cũng không phải, không có gì, bé ngốc vẫn là không nên hỏi nhiều như vậy, ngươi chỉ cần biết rằng ăn là được, cái não nhỏ của ngươi không thích hợp nghĩ nhiều, ngốc ngốc như thế cũng rất đáng yêu...... Ha ha......”
“Trúc Tử xấu xa, Tiểu Bạch không phải ngốc ngốc mà..... Sư phụ, Tiểu Bạch thật sự rất ngốc sao?” Tiểu Bạch kiên quyết phủ nhận lời của Trúc Tử, bất quá vẫn có hơi yếu thế hỏi sư phụ mình.
“Không phải, Tiểu Bạch của vi sư sao lại ngốc được chứ, Trúc Tử chỉ là trêu chọc Tiểu Bạch thôi.” Sờ sờ bé con ngốc nghếch đáng yêu. “Sư phụ, nơi này chính là Mộc Diễm quốc sao?”
“Ân, nơi này chính là thủ đô của Mộc Diễm quốc.”
“Mộc Diễm quốc cùng Mộc Triệt quốc hình như không giống nhau lắm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-dia-trong-sinh-chi-bach/2224163/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.