Người mà ta yêu thương nhất trong tim có một đôi mắt xinh đẹp lấp lánh màu hổ phách, bên trong tựa như một vũ trụ nho nhỏ, lấp lánh mà rộng lớn, nhiều điểm lóe sáng, bên trong tràn đầy hạnh phúc, tràn đầy thiên chân khả ái, còn có sâu trong đó tràn ngập hình ảnh của ta. Ta chưa bao giờ biết ánh mắt của một người có thể cất chứa nhiều thứ như vậy. Thái phó dạy ta làm người nhất định phải làm một người cao cao tại thượng, làm cho thế nhân chỉ có thể ngưỡng mộ ta, chỉ có thể hạ mình dưới chân của ta, khi đối mặt ta chỉ có thể mang theo kính trọng sâu sắc thậm chí là sợ hãi, cúi đầu gọi ta là thần, thái phó nói ánh mắt một người nếu không thể giả vờ, như vậy người đó không thể sinh tồn trong cung, tất cả mọi người muốn có thể sinh tồn phồn hoa hưng thịnh ở trong cung, mỗi người luôn có một môn tuyệt kỷ, cười có thể giấu đao, đây là một môn học cao thâm cỡ nào a.
Không thích, đúng vậy, ta rất không thích cuộc sống như thế, ta trộm đến một góc của lãnh cung ít người biết đến, vuốt hai bên má bị mẫu hậu đánh đến sưng cao lên, đau quá, mặt đau quá, tâm cũng đau quá, ta không rõ vì cái gì mẫu hậu bởi vì ta đọc sai một câu trước mặt phụ vương, liền ngay trước nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy giơ bàn tay lên, hung hăng tát xuống một cái trên mặt ta, đau quá, rõ ràng khi ta còn ở nhà cữu cữu, đám đường đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-dia-trong-sinh-chi-bach/2224142/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.