...............................
Mở mắt, Lý Tiếu Bạch đã thấy trần xe Buick[1].
Bị đánh, bị làm, bị rét, bị đói, rồi bị quỳ mấy tiếng đồng hồ… Rốt cuộc ngất xỉu. Hoan hô chức năng tự bảo vệ mình của thân thể nhân loại!
Mùi ô tô xông vào xoang mũi, cậu nhăn nhó, cảm giác say xe ập đến. Cậu khó chịu cự nự một chút, phát hiện mình đang được một đôi tay ôm chặt và bọc kỹ bởi một tấm áo lông lạc đà ấm áp…
“Bỏ ra.” Cậu liếc nhìn ***g ngực của Mặc Thất.
Người nọ chỉ im lìm như không.
“Tôi say xe, khó chịu quá.” Cậu mệt mỏi nhắm mắt.
Thế là Mặc Thất thả tay, đỡ cậu ngồi dậy, nửa ép cậu tựa vào người hắn, tay phải cẩn thận ôm quanh cậu.
Lần này cậu không phản đối, chỉ yên lặng tựa trong lòng Mặc Thất nhìn ra ngoài cửa sổ. Hàng cây ngô đồng ven đường đã xác xơ trụi lá, lá rụng trải khắp vùng đất đầu đông, vàng hiu hắt…
“Sắp hết tháng Mười một rồi…” Cậu lẩm bẩm.
...............................
Đến khi xe trờ vào bức tường cao vút của nhà tù, khi này đã là hoàng hôn, phần đông các phạm nhân đều đang trong giờ thông khí, chiếc Buick không thu hút tầm nhìn lái êm ru vào cửa sau của Tổ Ong.
Tài xế mở cửa, Mặc Thất toan bế Lý Tiếu Bạch ra ngoài thì bị cậu đẩy ra!
Cậu bệnh nhân nào đó muốn tự mình đi nhưng cục cựa cả buổi đều thất bại, mặt cậu đỏ tưng bừng vì xấu hổ. Nhọc nhằn lắm mới ra được khỏi xe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-dau-ve-dau/2065980/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.