Chỉ đến khi Tuấn Kiệt dừng xe lại cô mới có cảm giác là mình còn sống. Chưa bao giờ cô lại đi trên một chiếc Mô tô vừa đẹp vừa sang chảnh với tốc độ chóng mặt như vậy. Cô đi nhanh vào văn phòng, ngồi gục mặt xuống bàn, đầu óc quay cuồng. Tất cả những thứ ngon ngọt mà lúc sớm Thiếu Phong cho cô ăn đều đã tan biến, bụng cô hiện giờ chỉ là trống rỗng. Vừa trên xe cô chẳng dám nghĩ ngợi ngợi gì chỉ thầm cầu bình an, trong lòng thì run sợ như đã tiêu hóa sạch thức ăn.
" Mộc Anh "
Cô ngẩng lên nhìn là Nhất Nam, bàn tay anh đang đặt lên lưng cô vẻ mặt có chút lo lắng.
" em mệt sao?"
" có chút chút ạ " cô cười trừ, gương mặt trắng bệnh. Cô vuốt vuốt lại tóc rồi ngồi thẳng dậy, dạo này không hiểu cô sao nữa mới đi xe mà cô đã không chịu được, ngày trước một ngày cô đi làm thêm đến 4,5 chỗ còn chẳng thấy mệt như này nữa. Đúng là đến lúc nhàn nhã được một tí cái thân cũng không để yên cho cô.
" Mặt em trông nhợt nhạt quá, hay về nghỉ đi lát anh dạy thay cho" vừa nói vừa đưa bàn tay của mình lên trán cô.
" nhìn vậy thôi chứ em khỏe lắm " lần này cô đứng hẳn lên, vươn vai, gương mặt trở nên tươi cười " giờ em chỉ cần xuống căng tin ăn gì đó là lại bình thường ngay "
" Được, vậy cùng đi vừa lúc anh cũng muốn xuống đó "
Anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-cung-nhau-nhe-ba-co/3204401/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.