*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn mơ màng quơ tay sờ loạn trên tủ đầu giường, mò lấy chiếc điện thoại di động, cầm lên nhìn thoáng qua, điện thoại hiển thị tên người gọi là Tô Duy.
“Ời…” Giọng Dương Thiếu Quân đầy ngái ngủ mà nhấn nút nghe: “A Duy à, có chuyện gì vậy?”
Tô Duy nói: “Thiếu Quân, anh có rảnh không? Tôi có việc muốn nhờ anh giúp một tay.”
Dương Thiếu Quan nhìn đồng hồ, chín giờ sáng. Ngày hôm qua hắn tăng ca đến rạng sáng mới về, hiện tại hắn vẫn đang buồn ngủ, không muốn ra ngoài một tí nào. Hắn do dự hỏi: “Là chuyện gì?”
Tô Duy nói: “Đại Hoàng muốn nuôi chó, bởi vì anh là cảnh sát nên hẳn từng tiếp xúc với cảnh khuyển, em ấy muốn nhờ anh giúp một tay xem nuôi gì thì tốt.”
Dương Thiếu Quân không sợ trời không sợ đất, không ngại hổ chẳng nề côn trùng, chỉ là hồi nhỏ từng bị chó đuổi, nên mắc tâm bệnh sợ chó. Sau này đi tới sở cảnh sát, bất đắc dĩ lắm mới phải tiếp xúc với cảnh khuyển, bây giờ ngoại trừ hai con chó trong đội, với mấy con chó ở bên ngoài, nhất là mấy con lớn lớn, hắn vừa nhìn thấy đã cứng đờ người.
Nhớ lại chuyện con chó, Dương Thiếu Quân nhịn không được mà rùng mình, lập tức nói: “Ngại quá, tôi không biết nhiều về cảnh khuyển, hôm nay tôi có chút việc, không có thời gian.”
Tô Duy nói: “Ồ, quấy rầy anh rồi. Anh ngủ tiếp đi.”
Dương Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-chung-cua-can-benh-hoang-tuong-capgras/1486073/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.