Dương Thiếu Quân đột nhiên thanh tỉnh khiến Đinh Thừa Phong hoảng sợ, tay lái bị chệch đi, thiếu chút nữa động vào hàng rào. Tim các cảnh sát ở xe phía sau như ngừng đập, thiếu chút nữa vọt lên đuổi theo, nhưng vì an nguy của con tin, họ chỉ có thể kìm xuống mà đợi chỉ thị của cấp trên.
Tuy Dương Thiếu Quân đã tỉnh, nhưng dù sao vẫn đang bị bệnh nặng, ho đến phế tâm phế liệt. Đinh Thừa Phong nhìn hắn một cái, môi mấp máy, cuối cùng mỉm cười, khổ sở nói: “Cậu như vậy mình sẽ khó xử.”
Cổ họng Dương Thiếu Quân lại ngọt, máu ho ra bắn xuống cổ áo. Chiếc áo len kia vốn màu trắng, trải qua mấy ngày đã thành màu tro, hôm nay lại dính máu, chật vật không nói lên lời.
Đinh Thừa Phong cau mày nhìn hắn một cái: “Cậu như vậy sợ rằng sau này không hút được thuốc nữa —— mà quên đi, cũng không có cơ hội.” Anh ta móc chiếc còng tay trong ngực ra, tay trái lái xe, tay phải còng vào một tay Dương Thiếu Quân, sau đó lại còng vào.. một bên cổ tay mình. Bởi vì anh ta chỉ dùng một tay nên thao tác rất bất tiện, lắc lắc nửa buổi vẫn không còng được, nhìn đường phía trước thẳng tắp nên định bỏ tay còn lại ra còng nốt.
Dương Thiếu Quân đột nhiên bộc phát, một tay mở cửa xe, tay kia gỡ tay phải của Đinh Thừa Phong ra, cũng không để ý xe đang chạy trên đường cao tốc, cả người hướng ra ngoài mà nhảy xuống! Thân thể hắn tiếp xúc mặt đất rồi tiếp tục lăn dài, như một chiếc cọc gỗ mà lăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-chung-cua-can-benh-hoang-tuong-capgras/1486054/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.