Lúc này đã sang đông, công xưởng cũ vừa lạnh vừa ẩm ướt, đêm xuống lạnh cắt da cắt thịt, làm con người ta khó có thể chịu đựng được. Tô Kiềm đã bị bắt được hai ngày, loại cảm giác lạnh thấu xương này khiến cả đêm anh không thể vào giấc, nhưng bởi vì trước đó bị bệnh nên anh đã quen với việc mất ngủ, anh co người lại, thi thoảng khẽ run lên để tạo nhiệt, cắn môi gắng chịu cho qua. Nhưng Dương Thiếu Quân vẫn còn đang phát sốt, đêm đến nhiệt độ hạ dần, hắn bắt đầu thấy choáng váng, cả người không chút sức lực, dạ dày cuồn cuộn lên, khó chịu đến cực hạn. “Khụ..” Hắn liên tục ho, trong cổ họng như có một con mèo đang vươn móng vuốt ra cào, vừa ngứa lại vừa đau. Càng ho lại càng không thể ngừng, người mơ màng, ý thức mơ mơ hồ hồ như đã bay ra khỏi cơ thể, ho liên tục. Tô Kiềm không thể nhìn thấy hai gò má đỏ bừng của hắn, nhưng có thể nghe được tiếng ho đến lạc giọng, anh kề trán mình lên trán hắn xong thì cả kinh — nóng như nước sôi vậy! Da anh chạm vào mà bỏng rát! Trước đó anh cũng biết nhiệt độ cơ thể Dương Thiếu Quân hơi cao, nhưng thấy hắn có vẻ không hề gì, còn nghĩ là vì người mình lạnh, nhưng bây giờ xem lại, đúng là nóng vô cùng. Anh không khỏi hoảng sợ, đồng thời không biết phải làm sao, anh dịch sát đến bên cạnh Dương Thiếu Quân, dùng nhiệt độ lạnh lẽo trên người mình làm giảm nhiệt nơi hắn. Hai người họ một lạnh căm như tuyết phủ, một nóng ran như lửa rực, chạm vào nhau thì băng lửa giao hòa. Thể lực Dương Thiếu Quân vốn rất tốt, nhiều năm rồi cũng không bị sốt cảm, nhưng chính bởi vậy mà bệnh lại càng trầm trọng, cả người mơ hồ như sắp bất tỉnh. Tô Kiềm lạnh đến lợi hại, áo khoác bị người ta lấy đi, trên người chỉ còn mỗi chiếc áo len mỏng, da buốt như từ trong kho đông lạnh đi ra. Anh dán mình lên người Dương Thiếu Quân, hai người đều bị nhiệt độ của đối phương kích thích đến run lên, Dương Thiếu Quân vốn nửa tỉnh nửa mê cũng vô ý dịch sát đến bên người Tô Kiềm, khát cầu hơi lạnh của anh, thậm chí kìm lòng không đặng mà khẽ rên rỉ. Tô Kiềm nhịn không được mở mắt, lo lắng nhìn về phía Dương Thiếu Quân. Vì đã lâu không nhìn thấy ánh sáng, vừa mở mắt ra liền cảm thấy cay mắt vô cùng, cũng may là ánh đèn buổi tối rất mờ mịt nên anh không bị kích thích lớn. Đến khi anh thích ứng được rồi, có thể thấy rõ Dương Thiếu Quân, thấy xong cả người cứng ngắc, suýt chút nữa đẩy hắn ra và nhảy dựng lên kêu lớn. Anh vội vã nhắm mắt lại, liều mạng nén kích động trong lòng, như một tội nhân sợ hãi van xin, trong lòng liên tục lặp lại những câu cầu khấn lộn xộn “A di đà phật” “Thượng đế phù hộ” “Lạy thánh A La” “Đại từ đại bi”, hoàn toàn không có chút thành kính nào, chỉ như như một cọng cỏ khô giãy dụa muốn thoát ra khỏi khốn cảnh —— anh vẫn luôn đánh giá cao năng lực chịu dựng của mình. Cho dù khi nhắm mắt anh đã thông suốt được mọi chuyện, thế nhưng chỉ cần hé mắt ra, những hoài nghi bị đè nén xuống lại bùng lên, thiếu chút nữa lại kéo anh xuống đáy vực. Vẫn là không có biện pháp, dù sao thị lực cũng là yếu tố chủ quan, chỉ cần nhắm mắt lại, anh có thể miễn cưỡng mở lòng tin mọi người. Nhưng cũng có nhiều điều khác với hai tháng trước. Khi đó bởi vì có amphetamine kích thích nên Tô Kiềm luôn bị hỗn loạn, trở thành tâm thần phân liệt, căn bản không còn lý trí để nhìn nhận. Còn thời gian này đã được trải qua trị liệu nên Tô Kiềm có thể xâu chuỗi các sự việc lại với nhau mà nghĩ ra nguyên nhân, có thể tư duy logic bình thường, và Dương Thiếu Quân ban nãy cũng đã nói cho anh nghe. Đến khi Tô Kiềm có thể điều chỉnh lại tâm lý bản thân, một khoảng thời gian dài đã trôi qua. Dương Thiếu Quân liên tục ho khan khiến cho đám kia không ngủ được mà phát hỏa lên, cuối cùng có hai tên không chịu nổi nữa mà đi tới, một tên nhìn Dương Thiếu Quân thoi thóp thở, tên còn lại nhịn không được mà giơ chân lên định đá nhưng bị người bên cạnh ngăn lại, nháy mắt nói: “Anh Đinh đã nói rồi.” Cái tên kia đành phải giận dữ thu chân về, nói: “Nhìn mày kìa! Nháy cái gì?” Dương Thiếu Quân yếu ớt mở mắt ra nhìn bọn họ, cố gắng muốn ngồi thẳng lên, nhưng toàn thân mềm nhũn vô lực. Tô Kiềm có chút do dự. Anh không biết có nên xin đám côn đồ này giúp đỡ không, có xin bọn chúng cũng chưa chắc là đã dược, nhưng Dương Thiếu Quân sốt cao như vậy, nếu không nhanh chóng chạy chữa chỉ sợ sẽ có tai họa. Giống như đoán được điều anh nghĩ, Dương Thiếu Quân mở miệng trước: “Em không sao..” Chỉ là giọng hắn khàn vô cùng, thật sự không có tính thuyết phục gì. Hai người xã hội đen anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không biết phải làm sao bây giờ. Đang là ba giờ sáng, nếu gọi cho Đinh Thừa Phong, chỉ sợ đối phương bị quấy rầy mà giận chó đánh mèo. Một tên dùng tiếng phổ thông không chuẩn lắm nói: “Mày ngủ đi, ngủ một đêm thì tốt rồi.” Tô Kiềm rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng: “Có thể cho cậu ấy chút thuốc hạ sốt không..” Người nóng như vậy, chỉ sợ nóng đến hỏng đầu óc. Tên kia quay đi, một lát sau cầm thuốc quay trở về: “Muốn morphine? Hay là muốn ma túy? Thuốc lắc?” Tô Kiềm không khỏi hoảng sợ, Dương Thiếu Quân bị kích thích mà giật mình mở mắt ra, hắn dở khóc dở cười, yếu ớt nói: “Đừng, cho tôi nước là được rồi…” Vì Dương Thiếu Quân không có giá trị gì nên bọn chúng cũng không quan tâm đến sống chết của hắn, chỉ là vì hắn liên tục ho khan khiến người ta mất ngủ, cũng bởi nể mặt mũi của Đinh Thừa Phong, hai tên thấp giọng bàn bạc một chút, sau đó quay lại lấy một chai nước khoáng và một cái áo choàng để đắp lên cho hắn. Dương Thiếu Quân khó khăn nói: “Có thể bỏ trói một tay không? Một tay thôi là được.” Hai tên kia do dự một lúc, nhìn bộ dạng sống dở chết dở cửa hắn thế kia cũng chẳng làm được gì cả, huống hồ chân hắn còn có xích, bỏ trói thì bỏ trói. Dù sao bỏ một tay cho hắn rồi thì hắn có thể tự uống nước, đỡ phải phục vụ nhiều, thế nên trực tiếp cắt dây trói một bên tay. Dương Thiếu Quân lại hỏi: “Có nước nóng không?” Hai tên kia tức giận nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng vẫn cho hắn một chai nước và một bọc bánh quy, tức giận ném xuống người hắn nói: “Cho tao ngủ!” Đợi hai tên kia đi rồi, Dương Thiếu Quân chật vật cầm lấy chai nước, mở nắp chai ra hé miệng uống. Nước lạnh chảy vào kích thích dịch chua trong người, thiếu chút nữa không nhịn nổi mà nhổ ra. Sinh bệnh rồi ăn gì cũng khó chịu, Dương Thiếu Quân không nghĩ sẽ có một ngày mình suy yếu tới mức này, trong lòng có chút bi ai. Hắn ngậm nước trong miệng cho nóng rồi nuốt xuống, chậm rãi uống nửa chai, cuối cùng cũng có chút khí lực. Tô Kiềm ngồi bên cạnh nghe thấy tiếng nuốt nước, trong lòng có chút mờ mịt khó chịu. Đột nhiên, anh cảm thấy môi mình nóng lên, còn chưa kịp hoảng sợ, một dòng nước nóng đã chảy vào trong miệng, anh nuốt xuống theo bản năng. Dương Thiếu Quân ghé vào lỗ tai anh cười: “Có phải bọn nó không cho anh uống nước không, môi anh nứt ra rồi kia.” Nói xong dùng đôi môi thấm ướt của mình hôn lên môi anh. Người Tô Kiềm cứng ngắc, nghẹn nửa ngày mới nói được một câu: “Sao lại dùng miệng đút tôi… bẩn…” Dương Thiếu Quân buồn cười, biết mình chạm phải tính khiết phích của anh, cả người lại rục rịch muốn đùa, hắn ngậm nước tiến tới, mặt Tô Kiềm đỏ bừng rồi quay đi tránh. Vài giây sau, anh nghe thấy tiếng nuốt nước của Dương Thiếu Quân, nhiệt khí bên cạnh đột nhiên cách xa anh ra một chút, hắn nhẹ giọng nói bên tai anh: “Xin lỗi, em quên mất mình đang bị bệnh, lây cho anh sẽ không hay.” Tô Kiềm hé miệng thốt lên: “Không…” Sau đó lại buồn bực, không nói thêm gì nữa. Dương Thiếu Quân ôm chai nước mình đã uống vơi nửa vào lòng, đợi nước hết lạnh rồi mở ra, đưa đến trước mặt Tô Kiềm chậm rãi cho anh uống. Tô Kiềm khát đã lâu, uống vài ngụm mới dừng lại. Dòng nước theo khóe miệng anh trượt xuống, Dương Thiếu Quân lấy ngón tay lau đi, sau đó lại đưa ngón tay lên miệng mình mút, đương nhiên Tô Kiềm không nhìn thấy. Dương Thiếu Quân lại mở bọc bánh quy, hắn đang bị bệnh nên không muốn ăn uống, mỗi lần ăn lại muốn nôn ra, thế nhưng vẫn cố gắng ăn ba bốn miếng —— nếu không ăn sẽ mất hết khí lực. Ăn xong hắn lại đút bánh quy cho Tô Kiềm. Nếu là trước đây, nhất định Tô Kiềm sẽ ngại tay hắn có bao nhiêu bẩn, nhưng giờ phút này anh cũng không nói gì, lặng lẽ ăn hết. Tạm thời thỏa mãn xong, Dương Thiếu Quân ngồi dịch tới bên cạnh anh, làm một việc hắn muốn từ rất lâu —— đó là ôm Tô Kiềm vào lòng. Hắn lấy chiếc áo choàng tên kia đưa đắp lên người mình và Tô Kiềm, lúc này không phải là lúc để giận dỗi, Tô Kiềm rất phối hợp dựa vào lồng ngực hắn, hai người đàn ông co người lại, khó khăn lắm mới đắp vừa chiếc áo khoác. Dương Thiếu Quân ôm vai Tô Kiềm, đáng tiếc hắn không có khí lực gì, tay đặt trên vai anh không ngừng trượt xuống. Tô Kiềm cố nhích tới gần hắn, dùng nhiệt độ lạnh băng trên người mình để giảm nhiệt nóng trên người Dương Thiếu Quân. Có lẽ là do cơ thể, Tô Kiềm đắp thế nào cũng không nóng lên, chỗ dán bên người Dương Thiếu Quân còn có chút ôn độ, còn lại thì lạnh như băng. Mà Dương Thiếu Quân vẫn nóng như một lò sưởi lớn, hơi nóng tưởng chừng như bất tận, vô luận Tô Kiềm có dịch sát tới bao nhiêu cũng không thể giảm. Cũng bởi vậy mà hai người lại càng dịch sát, khát cầu ôn độ người cạnh bên, quả thật hận không thể dung nhập vào người đối phương. Mấy tên kia bởi vì bị đánh thức mà mất ngủ, cuối cùng kết nhóm lại ngồi chơi đấu địa chủ, chúng nói cười ầm ĩ, không mảy may để ý đến hai con tin. Tô Kiềm cần nghỉ ngơi, nhưng đầu óc anh hết sức thanh tỉnh, một chút buồn ngủ cũng chẳng có; Dương Thiếu Quân muốn thanh tỉnh, nhưng hắn không thể kiểm soát cơ thể mình, rất nhanh mất ý thức. Bên kia chơi bài càng ngày càng hăng, cuối cùng chừng mười người đều tỉnh dậy, ầm ĩ vang trời. Không ai chú ý tới, ở một góc lạnh lẽo trong nhà xưởng, có hai người đàn ông đang dùng tư thế vặn vẹo để tựa lẫn nhau. Cuối cùng, Dương Thiếu Quân bị sốt đến mê sảng, thấp giọng kêu “mẹ ơi”. Tô Kiềm từng nghe hắn nhắc đến mẹ của mình, chỉ là lần nào hắn cũng gọi là ‘bà già’, chữ ‘mẹ’ này là lần đầu tiên anh nghe thấy hắn tự miệng gọi. Hắn nói, mẹ ơi con muốn thịt kho tàu. Sau lại nói, đại đội trưởng, em muốn về nhà. Thật lâu sau còn nói, xin lỗi, nhưng lời này không có chủ ngữ. Tô Kiềm bình tĩnh đỡ trán hắn nói: “Về nhà rồi tôi sẽ làm thịt kho tàu cho cậu ăn.” Dương Thiếu Quân tựa như nghe thấy, môi khẽ động, cuối cùng ngưng nói mê. Trong mơ những ký ức cũ không ngừng hiện về, tựa như chiếu lại toàn bộ thước phim đời hắn. Mà phút này, Tô Kiềm ngồi nghe tiếng cười đùa của đám người phía bên kia cũng không khỏi nhớ lại. Anh nhớ tới ngày ấy Dương Thiếu Quân giải thích dài dòng, hắn nói đã quá phận với anh, hắn nói đợi anh khỏi bệnh xong sẽ không xuất hiện nữa, hắn còn nói —— huống hồ anh là anh của Tô Duy. Anh còn nhớ đến rất nhiều chuyện cũ, bốn tháng trước Dương Thiếu Quân len lén lấy ảnh Tô Duy giấu vào ví tiền; một năm trước Dương Thiếu Quân đứng chần chừ dưới nhà Tô Duy suốt một đêm, đợi sáng rồi lặng lẽ rời khỏi; mười năm trước Dương Thiếu Quân mặt mũi xanh tím quỳ rạp xuống đất khóc, nói anh đừng can thiệp chuyện của hắn và Tô Duy. Cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới vậy thôi, những chuyện tưởng chừng đã chôn sâu không thể nhớ, nay lại đột nhiên ùa về. Anh không đau đớn, cũng chẳng có hạ quyết tâm gì, chỉ đơn giản là nghĩ tới, chỉ có vậy. Hai người chen chúc nhau trong khoảng không chật hẹp, một mơ thấy chuyện đời mình, một thả bản thân vào miền ký ức. Tuy đều là cảnh khốn cùng, nhưng tâm tình tuyệt nhiên bất đồng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]