Khi đó cảnh sát Dương còn đang mặt dày bám theo đại thiếu gia nhà họ Tô. Tuy đại thiếu gia nhà họ Tô còn chưa tiếp nhận hắn, nhưng cũng không kháng cự như bây giờ.
Hôm ấy Tô Tạ Nguyên ở nước ngoài nhờ Tô Kiềm về nhà cũ tìm vài món đồ, vừa hay buổi chiều Tô Kiềm rảnh, anh quyết định tự đi tìm. Anh vừa xuống dưới nhà, Dương Thiếu Quân đã chạy ào tới bên cạnh, chân chó đi mở cửa, khom lưng cung kính bày ra tư thế mời: “Cậu chủ, để tôi lái xe cho ngài, để bảo vệ an toàn.”
Tô Kiềm mặt không đổi sắc liếc nhìn hắn, hừ một tiếng, ngẩng cao đầu tiếp tục đi.
Ra đến cửa, Dương Thiếu Quân đi trước lấy xe, giúp Tô Kiềm mở cửa xe, sau đó lấy tay để lên thành xe giúp anh tránh bị đụng đầu vào —— mấy tư thế diễn xuất này hắn học để hầu các ông quan lớn, nay lại làm vì Tô Kiềm.
Tô Kiềm vốn đã quen với hành động kiểu này, từ nhỏ tới giờ, mỗi khi anh ra khỏi nhà đều có người hầu kẻ hạ, nhưng đối phương lần này không phải là người làm mà là Dương Thiếu Quân, khiến anh cảm thấy có chút mất tự nhiên. Loại cảm giác này không thể nói rõ, chỉ cảm thấy không ổn. Hơn nữa trước giờ anh có thói quen ngồi ghế sau, lần này Dương Thiếu Quân lại mở cửa ghế trước, anh do dự vài giây, liếc mắt trừng Dương Thiếu Quân, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh.
Dương Thiếu Quân ngồi vào ghế lái, dây an toàn cũng không thắt, hắn lấy thuốc ra ngậm lên miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-chung-cua-can-benh-hoang-tuong-capgras/1486037/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.