Tô Duy điều trị bệnh trầm cảm xong thì ra nước ngoài học tâm lý học, rất nhiều năm sau này Dương Thiếu Quân không gặp lại Tô Duy. Thế nhưng hình ảnh Tô Duy nhảy lầu vẫn in sâu trong lòng hắn, cơn ác mộng đeo đuổi hắn đến mãi về sau.
Cơn ác mộng đến và đi mà không có quy luật cố định nào, có khi một tháng mơ đến ba lần, có khi ba năm rưỡi cũng chỉ mơ thấy một lần. Dần dà, Dương Thiếu Quân nắm được một quy luật —— mỗi khi hắn tịch mịch nghĩ đến chuyện muốn tìm người khác để tiêu khiển, hình ảnh Tô Duy lặng lẽ như một con rối vô cảm sẽ hiện về trong mơ, hướng hắn xin giúp đỡ, nhưng hắn lại bất lực.
Tô Kiềm du học bốn năm ở nước ngoài xong về nước, lập tức kết hôn với Uông Văn, sau đó làm chủ quản công ty của cha, bắt đầu chính thức đảm đương công tác.
Dương Thiếu Quân tốt nghiệp trường cảnh sát xong vào đồn công an, làm từ thấp lên đến cao. Năm đầu tiên hắn được phân đến ga xe lửa, mỗi ngày phải hít thở không khí ô nhiễm, bắt mấy tên nhân cơ hội trộm đồ người ta, khuyên răn một vài câu, công việc khô khan buồn chán, tiền lương cũng chẳng được bao nhiêu, mỗi tháng đưa một nửa cho mẹ, còn dư thì mua đồ ăn vặt lúc làm việc, bánh bao thịt dưa muối, một tháng chỉ còn dư một nghìn tệ.
Tô Kiềm rất nhanh đã quen với những đối tác làm ăn thân thiết của cha, có rất nhiều chủ doanh nghiệp, ngày ngày phải tham gia các cuộc vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-chung-cua-can-benh-hoang-tuong-capgras/1486027/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.