7.
Hạo Chí đỡ lấy linh hồn vừa hồi quy của Chu Dĩ Chi hồi phủ.
Chu Dĩ Chi kiên quyết đẩy Hạo Chí ra: “Ai cần ngươi đỡ chứ? Ta tự đi được!”
Chu Dĩ Chi bị Hạo Chí thả ra, chân mềm nhũn, hắn đối mặt với mẫu thân đang cắn hạt dưa, ngã sấp người xuống.
“Nhi à, con thế này là sao, đột nhiên hành đại lễ với nương như vậy?”Mẫu thân tiếp tục cắn hạt dưa.
Hạo Chí đỡ Chu Dĩ Chi đứng dậy, cười hihi nói: “Lão phu nhân, hôm nay thần trông thấy Lí tiểu thư hôn Vương gia một cái”
“Lại có chuyện tốt như vậy!” hai mắt mẫu thân phát sáng, không cắn hạt dưa nữa, đứng phắt dậy “Nhi ta thành công rồi, bây giờ ta phải đi thắp nhang cúng bái liệt tổ liệt tông!”
Chu Dĩ Chi vung tay áo, vẻ mặt thản nhiên không chút sợ hãi: “Tưởng gì, Lí Thanh Thu si mê ta như vậy, luôn nhịn không được mà muốn hôn ta.”
Khóe miệng mang theo một tia khinh thường, đi về phòng, bước đi còn có chút lâng lâng.
Kể từ hôm đó, Chu Dĩ Chi luôn có điệu bộ như vô cùng vui vẻ. Mặc dù ăn không ngồi rồi, suốt ngày thưởng trà, nhưng hắn thường xuyên không quên nhờ Hạo Chí chăm chỉ xếp hàng dài để mua bánh đậu xanh, thuận tiện thăm dò nội tình phủ Thừa tướng.
“Vương gia!” Hạo Chí gấp gáp, “Tôi vừa nghe được tin tức của tế tá truyền đến, Lí tiểu thư nói với tỳ nữ thân cận, muốn đến Vương phủ tìm ngài chơi!”
Chu Dĩ Chi cả kinh, suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-chi-thanh-thu/2749428/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.