1.
Ta đã cứu được một vị Vương gia.
Nhưng khi đó ta không biết hắn là Vương gia.
Hôm nay, ta cùng ma ma quản sự đến Lâm Văn hái trái cây, nhặt một chàng thiếu niên ngất xỉu dưới gốc cây rồi đưa về nhà.
Sau này ta mới biết hắn trèo cây đào trứng chim, sau đó mất thăng bằng ngã xuống bất tỉnh.
"…" Lợi hại thật.
Ta ngồi trước giường nhìn chàng trai đang ngủ say. Năm nay ta bảy tuổi, nhìn qua thì hắn ta trạc tuổi với ta. Lông mi rất dài, cũng không biết khi mở mắt ra nó to đến mức nào. Nhưng ngũ quan này lại phù hợp với thẩm mỹ của ta.
Hắn chợt tỉnh dậy làm ta giật cả mình: “Cô nương, đây là đâu thế? "
“…Nhà ta, ngươi ngã xuống gốc cây, ta đi ngang qua nên cứu ngươi.”
Hắn nhìn tôi một lúc lâu: “Thì ra là thế, đa tạ cô nương đã giúp đỡ.”
Ta chưa kịp nói gì thì hắn ta đã tiếp tục mở miệng nói: “Tuy rằng ta quả thực rất tuấn tú, nhưng cô cũng đừng quá mê luyến ta.”
Tại sao người này mồm miệng lại thối như vậy?
“Cô có phải đang lén mắng ta hay không?” Hắn đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái.
Này, làm sao hắn ta biết được.
Hắn đến gần ta: “Đổi lại việc cô cứu ta, ta sẽ nói cho cô một bí mật mà không ai biết.”
Hắn nhếch môi, cười thần bí: “Ta có thuật đọc tâm.”
Ta kết luận, hắn ta bị ngã đến hỏng não rồi.
"Ta không bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-chi-thanh-thu/2749424/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.