Rất nhanh đã đến buổi săn, đời trước đích thân Tuân Du phụ trách chuyến đi săn này, vậy nên có thể nói đối với hắn ấn tượng khá sâu.
Lúc đó khi hoàng đế đang đi săn, bỗng dưng xuất hiện một con gấu đen to hung dữ. Mấy đội tinh vệ đều không làm gì được, không ít triều thần bị thương, ngay cả hoàng đế cũng không may mắn tránh khỏi. Vào đúng thời điểm nguy cấp, Tuân Tề lao ra cứu giá hoàng đế, bản thân bị thương nặng, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy tháng mới tốt.
Sau chuyện đó Tuân Du đã điều tra qua bãi săn, thế nhưng những quan viên phụ trách ở bãi săn đều đã bỏ mạng dưới vuốt gấu đen, chỉ sợ người bị mua chuộc cũng nhân lúc đó bị diệt khẩu, manh mối từ đó liền bị đứt.
Việc qua đi, hoàng đế đối với Tuân Du vô cùng bất mãn. Trong triều lại có người thổi chút gió, nói con gấu đen có khi là do Tuân Du cố ý bỏ vào, mục đích hành thích vua đoạt quyền. Lời này truyền tới tai hoàng đế, tuy không nói ra nhưng ít nhiều càng hoài nghi hắn.
Mà Tuân Tề bởi vì có công cứu giá, từ đó về sau ở trong triều càng thêm được trọng dụng, địa vị có thể nói là vững chắc. Nhưng vì khả năng dẫn binh không mạnh, cho nên không thể đoạt đi binh quyền của Tuân Du.
Vì muốn đuổi cùng giết tận, ngay tại thời điểm hắn đi lãnh binh ở Kinh Châu liền sai người lẻn vào phủ, giả mạo thư từ hắn thông đồng với Tấn quốc, lại xin hoàng đế lệnh khám xét vương phủ, quả nhiên lục soát ra đống thư đó.
Tuân Du từ nhỏ đã được vị Mộc Du, một vị thư pháp nổi tiếng ở Đại Lương chỉ điểm, ngòi bút rắn rỏi mạnh mẽ, tựa như long như hổ, rất ít ai có thể bắt chước nét chữ của hắn, hơn nữa trên đó còn có dấu ấn của hắn, càng thuận lợi trở thành bằng chứng chống đối hắn.
Lúc ấy hoàng đế không phải không hoài nghi, ngờ vực lấn át lý trí. Tuân Du tay cầm trọng binh, hoàng đế sợ thu hồi không có người phù hợp tiếp quản, hiện giờ biết được hắn có ý đồ làm phản, cho dù là giả, hoàng đế cũng không cho loại chuyện này có cơ hội phát sinh.
Ngay lập tức cho niêm phong Thất vương phủ, thậm chí muốn đoạt lại quân lương. Thời điểm đó trận chiến đang rơi vào thời điểm mấu chốt, binh lương vừa đứt, mấy trăm binh sĩ đều không có khả năng sống sót.
Vào lúc này Ân Ly xin cầu kiến, tâu thư từ là giả mạo. Nàng khai rằng chính mình là người đã bắt chước nét chữ của Tuân Du giả mạo đống thư đó.
Đời trước nàng gả cho hắn, tình cảm vợ chồng vô cùng hòa hợp, lúc rảnh rỗi thường xuyên cùng hắn tập viết, Tuân Du cũng thường chỉ nàng làm thế nào để giả bút tích hắn. Bất quá lúc đó chỉ là thú vui chốn khuê phòng của hai vợ chồng, không ngờ lại trở thành tấm bùa đòi mạng nàng.
Lúc ấy Tuân Tề liền góp lời với hoàng đế, sửa lời nói là Ân Ly ăn trộm con ấn của Tuân Du, bắt chước nét chữ của hắn qua lại với Tấn quốc. Lời này thật sự có rất nhiều lỗ hổng, nhưng chúng thần trong triều lúc đó phần lớn đều đã bị Tuân Tề lung lay, nhanh chóng xin hoàng đế xử tử Ân Ly.
Thật buồi cười, một phụ nhân nho nhỏ chốn khuê phòng, vậy mà bị một đám trọng thần trong triều bôi nhọ thành thông đồng với địch. Để củng cố quyền lực, hoàng đế ngay cả con ruột cũng có thể vứt bỏ, nói gì đến một phụ nhân không chút quan hệ máu mủ nào, lập tức ban chết cho nàng.
Tuân Tề cũng không phải kẻ ngốc, chuyện này nhìn như là nhằm vào Tuân Du, nhưng kì thực từ đầu đến cuối người hắn nhắm vào là Ân Ly. Hắn biết vụ án này có trăm ngàn sơ hở, nhưng chỉ cần trong lòng hoàng đế hơi kiêng kị Tuân Du là được. Quan trọng hơn thời gian này Tuân Du đang lãnh binh đánh địch, nếu thật sự cắt giảm lương thực, Kinh Châu chắc chắn cũng sẽ thất thủ.
Nếu chỉ có vậy diệt trừ được Tuân Du, chỉ sợ sẽ phải kéo dài thời gian, chờ đến Tuân Du trở lại kinh hắn cũng không được nhiều chỗ tốt. Lại biết hắn đối với vị vương phi vô cùng coi trọng, coi như móc đầu quả tim hắn, làm hắn đau một hồi, thấy hắn như vậy bản thân cũng coi như thoải mái.
Tuân Tề quả thật đã làm được, đời trước hắn đau đớn muốn chết, cơ hồ thành phế nhân. Giờ suy nghĩ kĩ lại mới thấy, sự việc con gấu bỗng dưng xuất hiện như vậy cuối cùng kẻ được lợi nhất chính là Lục vương gia.
Đời này Tuân Du chủ động tỏ ra kính trọng đem toàn bộ sự vụ đi săn cho Tuân Tề, hắn thật muốn nhìn lúc này hắn đưa con gấu vào thế nào.
Lần săn thú này kéo dài ba ngày, các quan lại và hoàng tử đều có doanh trướng riêng.
Ân Ly lần đầu đến bãi săn cũng có chút mới lạ, ở bên cạnh các nữ quyến nói chuyện rất vui vẻ, mặt khác mấy phu nhân cũng thích cưỡi mấy con ngựa ngoan hiền.
Cách đó không xa, bãi săn truyền đến một tiếng kèn, chính là tín hiệu đội săn thú chuẩn bị xuất phát.
Ân Ly từ trại ngựa đưa mắt nhìn ra xa, liền thấy Tuân Du đang ngồi trên con ngựa cao lớn, theo ngay sau bệ hạ. Tựa hồ tâm linh tương thông, hắn cũng quay đầu nhìn nàng, thấy nàng đang đứng ở chuồng ngựa nhìn hắn, liền cười cười trấn an nàng. Có người thông báo săn thú bắt đầu, đoàn người mênh mông tiến vào bãi săn.
Ân Ly kì thực vẫn có chút lo lắng, mọi năm săn thú vẫn luôn có người bị loạn tên bắn trúng, vậy nên cũng không rời đi ngay, cho đến khi đội ngũ cuối cùng tiến vào cánh rừng.
“Thất vương phi cùng Thất Vương gia tình cảm thật tốt.” Một giọng nữ bất ngờ vang lên khiến Ân Ly nhảy dựng, quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào bên cạnh xuất hiện một vị phu nhân đang dắt môt con ngựa hung mãnh.
Bởi vì Ân Ly mới tới kinh thành không lâu, vẫn chưa quen thuộc kinh thành, quả thật không nhận ra vị phu nhân này là ai.
“Vị này chính là Lục vương phi.” Xuân Oánh lặng lẽ nói bên tai nàng.
Ân Ly dừng lại một chút, rồi hướng tới vị phu nhân hành lẽ: “Lục hoàng tẩu, là Ân Ly thất lễ.”
Lục Vương phi cười cười, nói: “Muội muội mới đến kinh thành, không nhận ra cũng phải, không cần để trong lòng.”
Lục vương phi dắt tay Ân Ly cười nói tiếp: “Ta sớm đã muốn tìm muội muội, không lâu trước đây ta có nghe nói, Vương gia nhà ta từng mời muội muội đến Lê viên xem hí kịch, trong lòng ta vô cùng sợ hãi. Ta biết nữ nhi mọi nhà bị một nam tử xa lạ cứng rắn kéo đi xem kịch, trong lòng ít nhiều sẽ cảm thấy không thoải mái. Kì thực Vương gia nhà ta không có ác ý, hắn từ xưa đã quen thói, tâm tình thoải mái thì sẽ đi xem hát, tuyệt nhiên không có ý mạo phạm muội muội.”
Ân Ly trên mặt nở nụ cười: “Đã là chuyện của mấy năm trước, hoàng tẩu không cần để trong lòng.”
Lục vương phi nghe nàng nói vậy, tựa như yên tâm thở phào: “Muội muội nghĩ như vậy, ta cũng yên tâm. Muội muội ngày mai nếu rảnh rỗi có thể sang trướng của ta ngồi chơi, ngày thường ta cũng không thân thiết với ai, săn thú cưỡi ngựa cũng không hiểu lắm, cả ngày trôi qua nhàn rỗi đến phát chán, thật sự rất khó chịu.”
Ân Ly trong lòng không quá đáp ứng, liền nói: “Ngày mai e rằng có việc, sợ là không qua được. Đợi sau khi hồi kinh rảnh rỗi, muội tự mình đến phủ bái phỏng tỷ.”
Lục vương phi vừa nghe liền suy sụp thở dài: “Muội không chịu tới, chẳng lẽ trong lòng vẫn còn khúc mắc? Ngày mai tất cả nam nhân đều phải hộ tống bệ hạ đi săn, ở đây chỉ còn mỗi mấy phụ nhân chúng ta, ta cũng mời các phu nhân khác tới, nếu muội lo lắng ta có mưu đồ gì, quả thực là hiểu lầm ta.”
Ân Ly thấy thế vội an ủi: “ Muội không phải có ý đó, ngày mai nếu xong việc, nhàn rỗi muội sẽ qua, tẩu cứ yên tâm.”________
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]