Nụ hoa non nớt, run run rẩy rẩy bại lộ ở trong không khí, dường như đang chờ người tới hái. Loại dụ hoặc này Tuân Du sao có thể nhẫn nhịn được. Hắn há miệng giữ chặt lấy, đầu lưỡi đánh vòng đùa bỡn đóa hồng mai kia. Bộ ngực truyền đến cảm giác tê ngứa xâm nhập thần kinh Ân Ly. Hô hấp của nàng càng thêm dồn dập, tim đập cũng càng lúc càng nhanh. Thậm chí cảm thấy khiêu khích của hắn làm nàng sắp hít thở không thông, nước miếng trong miệng nàng càng ngày càng chảy ra nhiều, cơ hồ không bị nàng khống chế liền chảy ra ngoài.
Tuân Du tựa hồ như cảm giác được, một lần nữa ngẩng đầu ngậm lấy khuôn miệng thơm tho của nàng, đem toàn bộ mật dịch trong miệng nàng hút vào trong miệng. Thấy đầu lưỡi nàng không tự chủ được đuổi theo đầu lưỡi hắn, bờ môi hắn dán sát miệng nàng khe khẽ cười. Lúc này Ân Ly mới từ trong tràn ngập mê tình phục hồi tinh thần lại, thấy quần áo trên người mình đã hoàn toàn xốc xếch, quần áo hắn lại chỉnh tề, thậm chí còn cười nhạo mình. Thật là buồn bực.
Tay nhỏ chống lại cái trán hắn không cho hắn hôn mình, chân cũng giãy giụa muốn từ trên người hắn đi xuống. Tuân Du sao có thể dễ dàng để nàng đi được, thuận theo tư thế nàng chống đẩy ôm nàng nằm ngã lên trên giường, thân mình nặng nề còn lăn một vòng thuận thế áp lên trên người nàng, nửa người dưới chen vào giữa hai chân nàng.
“A Di, Bổn Vương cả ngày đều nhớ nàng, nàng sao còn nhẫn tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-chau/1694816/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.