Trong suốt một hồi sau đó, tôi chỉ ngồi ngẫm nghĩ về những điều trớ trêu tàn nhẫn của cuộc đời. Sau bấy nhiêu năm cô độc tự trông cậy vào bản thân, đột nhiên tôi lại bị những cô nàng đang bừng bừng ham muốn theo đuổi từ mọi hướng. Deb, Rita, LaGuerta - tất cả họ có vẻ đều không thể tồn tại mà không có tôi. Ấy thế nhưng người duy nhất tôi muốn cùng trải qua một quãng thời gian thật giá trị lại cứ lẩn như trạch, để lại con búp bê Barbie trong tủ lạnh của tôi. Ở đây có gì có thể gọi là công bằng không?
Tôi đút tay vào túi có khóa kéo, cảm nhận thấy phiến kính nho nhỏ, nằm yên vị và an toàn trong đó. Trong giây lát, nó giúp tôi cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Ít nhất tôi cũng đang làm gì đó. Nói cho cùng, yêu cầu duy nhất của cuộc sống là cần phải có mối quan tâm, điều chắc chắn tôi đang có vào lúc này. “Mối quan tâm” không bắt đầu bằng việc mô tả nó. Tôi sẵn sàng đánh đổi một năm của cuộc đời mình để tìm ra được nhiều hơn những kẻ vô hình đang bỡn cợt tôi một cách không thương tiếc với những tác phẩm thật thanh lịch. Kỳ thực tôi đã gần như đánh đổi còn nhiều hơn cả một năm đời mình sau cuộc phiêu lưu nho nhỏ với anh chàng Jaworski bé nhỏ.
Phải, những chuyện này thực sự đáng quan tâm. Chẳng lẽ người ta đang thực sự nói ở sở rằng tôi có một linh cảm đặc biệt với những vụ giết người hàng loạt sao? Chuyện này thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dexter-va-giac-mo-hac-am/1885757/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.