Phân thân của Naruto vác trên vai Sparda, người đàn ông tóc bạc vẫn bất tỉnh, cơ thể đầy vết thương, nhưng hơi thở đều đặn. 
 Naruto bản thể quay lại, nhìn mọi người xung quanh – Madara đứng tựa vào tảng đá, mắt đã tắt Susanoo, Dante ngồi bệt xuống đất phủi bụi, Vergil im lặng lau máu trên Yamato, Nero thì thở hổn hển, dựa lưng vào tường đá nứt. 
 Dante phá tan sự yên lặng trước: 
 “Lâu thật đấy. Mấy đứa tìm ra được chỗ này bằng cách nào vậy?” 
 Naruto cười, giọng vẫn còn mệt nhưng rõ ràng: 
 “Cũng phải mất… mười năm đấy. Cứ tưởng là đi mãi chẳng thấy gì, ai ngờ vừa tới đã vướng ngay vào bữa tiệc lớn thế này.” 
 Dante huýt sáo, lắc đầu cười: 
 “Mười năm à? Thế mà chú tưởng mới chỉ mấy tháng. Dù sao ở đây không có khái niệm thời gian nêu đành chịu thôi.” 
 Vergil bước lại gần, nhìn Nero và Naruto – hai người mà anh chưa từng thật sự bộc lộ cảm xúc. Lần đầu tiên trong suốt cuộc đời, Vergil mỉm cười thật lòng. 
 Anh đặt tay lên vai cả hai, giọng trầm, dứt khoát: 
 “Cảm ơn. Nếu không có hai đứa, chúng ta đã không thể chấm dứt chuyện này.” 
 Nero cúi đầu, cười nhẹ: 
 “Ây chà, ông già, hỏng hết hình tượng rồi.” 
 Naruto gãi đầu, nở nụ cười thoải mái: 
 “Giúp được thầy là em cảm thấy vui rồi.” 
 Vergil không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu. Rồi anh rút Yamato, ánh sáng lam lóe lên nơi lưỡi kiếm. 
 Anh nói nhỏ: 
 “Về nhà thôi.” 
 Một đường kiếm cắt không gian – cánh cổng giữa thế giới lại mở ra. 
Madara và Naruto đỡ nhau đứng dậy, Nero 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/devil-s-path-hanh-trinh-tu-quy-gioi-toi-nhan-gioi/4666726/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.