Sau khi hoàn thành nghi thức tái hợp, Naruto và Minato rời khỏi khu rừng.
Trên đường về, ánh hoàng hôn phủ lên tóc vàng cả hai người, lặng lẽ mà ấm áp.
Nhưng khi đã chia tay cha, vừa đặt chân vào con đường rợp cây gần dinh thự, Kurama đột nhiên mở mắt trong tâm trí Naruto.
Giọng nó vang lên, không ồn ào, không cao ngạo, mà… kỳ lạ là rất chậm rãi.
“Này, Naruto…”
“Nếu sau này… ngươi thực sự trở thành Jinchūriki của Thập Vĩ…”
“Ngươi còn định… sử dụng ta nữa không?”
Naruto hơi khựng lại.
Câu hỏi ấy – tưởng đơn giản – lại như một nhát dao nhỏ nhẹ cắt vào lòng.
Cậu không trả lời ngay.
Mất vài giây.
Rồi cậu ngẩng đầu nhìn trời, gió lùa qua tóc, đôi mắt bình thản:
“…Thật ra…”
“…Ngay từ đầu… ta đã định…”
“Khi trở thành Jinchūriki Thập Vĩ – ta sẽ thả ngươi ra.”
Kurama im bặt.
Mắt nó mở to. Nhưng không biết nói gì.
Naruto tiếp lời. Giọng rõ ràng, không chút do dự:
“Định mệnh khiến ta và ngươi gặp nhau…”
“…Nhưng ta chưa bao giờ coi ngươi là vũ khí hay công cụ.”
“…Ngươi là người bạn đầu tiên cùng ta trong cái lồng đó.”
“Chúng ta đều bị nhốt. Bị phân biệt đối xử. Bị sợ hãi.”
“…Và nếu ta bứt được xiềng xích của số phận…”
“Thì… ta sẽ là người đầu tiên mở cái lồng cho cả hai chúng ta.”
“…Và Kurama—ngươi sẽ được tự do.”
Không có âm thanh nào vang lên.
Trong không gian tâm trí, Kurama ngồi im, mắt lim dim.
Không phản ứng dữ dội. Không cười chế giễu.
Chỉ nhẹ cuộn người lại, giống như một con mèo khổng lồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/devil-s-path-hanh-trinh-tu-quy-gioi-toi-nhan-gioi/4623543/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.