Gió sau bão bao giờ cũng lạnh hơn bình thường.
Khói chiến trường đã tan, bầu trời nhuộm một màu xám tro. Những mảnh đất cháy đen, thân cây gãy đổ và đá vụn khắp nơi — tất cả gợi lên một thứ gì đó rất thật: cuộc chiến đã kết thúc.
Giữa trung tâm của vùng tàn tích, Naruto từ từ hạ thanh kiếm xuống, Yamato đã yên giấc trong vỏ. Bên cạnh cậu, Hinata vẫn nằm yên, nhưng ánh mắt nàng nhìn về phía Naruto như ánh trăng cuối trời sau cơn bão — dịu dàng, ấm áp.
Phía xa, một thân ảnh gượng dậy từ đống đá vụn.
Tsunade, máu loang cả vạt áo, đập tay lên mặt đất chống dậy, khẽ rên:
“…Khốn thật… ta già rồi hay sao mà bị đánh bất tỉnh thế này…”
Một giọng khác vang lên gần đó:
“Không, ngài chỉ là không thể so với độ cứng đầu của Urashiki.”
— Sasuke, cũng lảo đảo đứng dậy, ánh mắt đầy ngờ vực quét qua chiến địa hoang tàn.
Phía sau là Ino, Inoichi, và Shikaku — ba người gục bên những phiến đá gãy, giờ cũng lồm cồm tỉnh lại, đau nhức khắp người, nhưng vẫn còn sống.
Tsunade lảo đảo bước về phía Naruto, vừa siết chặt vết thương vừa hỏi gắt:
“Urashiki đâu rồi? Hắn trốn sao? Đã chết chưa?”
Naruto không trả lời ngay. Cậu quay đầu nhìn về phía hư không nơi kết giới thời gian từng tồn tại — giờ đã tan biến, không để lại một dấu vết nào.
Giọng cậu trầm xuống, đầy một sự bình thản khó hiểu:
“Không. Hắn không trốn. Cũng không chết.”
Mọi người sửng sốt. Tsunade nheo mắt:
“…Vậy là sao?”
Naruto hít một hơi, mỉm cười:
“Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/devil-s-path-hanh-trinh-tu-quy-gioi-toi-nhan-gioi/4623453/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.