Ba ngày tiếp theo trôi qua trong âm thầm.
Sasuke và Boruto, dưới lớp hóa trang giả dạng lữ hành từ làng Lữ hoặc khách buôn trà, lặng lẽ đi khắp các quận dân cư, khu thương mại, trạm y tế, học viện, và cả khu doanh trại hậu cần phía Đông.
Dáng đi chậm rãi. Ánh mắt quan sát kỹ. Không thu hút chú ý. Không để lại chakra.
Và rồi… những điều họ nhìn thấy, nghe thấy — dù nhỏ nhặt — nhưng từng mảnh ghép gom lại đã khiến hai thầy trò phải nhìn nhau, ánh mắt nặng nề:
Ở chợ chính, dân chúng không còn nhắc đến Hokage như người lãnh đạo duy nhất, mà là:
“Không có Naruto-sama thì chúng ta chẳng sống nổi mùa chiến vừa rồi.”
“Hokage đại nhân cũng nể mặt Naruto lắm đó.”
Tại học viện, học sinh thay vì mơ làm Hokage, lại thích muốn trở thành Naruto thứ hai.
Bài học đầu tiên trong lớp phòng thủ không còn là “bảo vệ đồng đội” — mà là “nỗ lực vượt qua số phận.”
Các bức tường khu hành chính, ngoài ảnh các Hokage, còn treo bảng khen tặng Naruto – ghi rõ “phá nội gián, ổn định chính trị, trấn áp phản động.”
Tại bức tường tưởng niệm, nơi ghi tên các anh hùng ngã xuống, có một dòng tên rất mới:
“Shimura Danzo – tội phạm chính trị, bị xử tử bởi chính nghĩa.”
Boruto lặng đi mỗi khi rời khỏi một điểm. Cậu không dám thốt ra thành tiếng, nhưng trong lòng mỗi lúc một nặng:
“Cha mình… đã làm tất cả những việc đó sao?”
Sasuke, dù là người từng sống trong bóng tối, vẫn cảm nhận được mùi sát khí lan tỏa ngay cả từ…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/devil-s-path-hanh-trinh-tu-quy-gioi-toi-nhan-gioi/4623444/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.