Ánh sáng dịu dàng tỏa ra quanh bóng người đàn ông tóc vàng.
Gương mặt ấy – Naruto từng thấy trong những tấm hình cũ, trong giấc mơ, và trong chính tấm gương mỗi khi cậu soi vào đôi mắt của mình.
Nhưng đây không còn là giấc mơ. Người ấy đang đứng trước cậu – bằng xương bằng thịt, bằng chakra và linh hồn.
Minato Namikaze. Hokage Đệ Tứ. Cha của cậu.
Anh vừa mới nói:
“Naruto, dừng lại.”
Chưa kịp nói thêm lời nào…
Naruto đã nước mắt trào dâng nhào tới, ôm chặt lấy anh.
Không có một chút ngần ngại. Giờ đây Naruto không còn là người cô độc chống lại cả thế giới nữa, mà là một cậu bé – ướt đẫm, run rẩy, ngập tràn nỗi khát khao tích tụ suốt cả một thời thơ ấu cô độc.
Cậu ôm chặt lấy Minato, gục mặt vào vai anh, và bật khóc như đứa trẻ.
“Cha…!!”
Tiếng gọi ấy nghẹn ngào, nhưng vỡ òa như thác lũ. Lần đầu tiên – cũng là tiếng gọi duy nhất – được thốt ra bằng cả trái tim.
“Cha ơi… con… con đã luôn muốn gọi như vậy… Nhưng chưa bao giờ có ai… Không ai ôm con cả… Không ai gọi con là con trai… Con đã một mình, cô đơn suốt cả tuổi thơ… Đôi khi con còn nghĩ – hay là mẹ cha chưa từng tồn tại? Hay là con chỉ là một tai nạn? Con… con chỉ muốn được ai đó ôm và nói rằng – họ yêu con…”
Cậu nói trong nước mắt. Không còn giữ được vẻ kiêu hãnh của một chiến binh. Chỉ là một đứa trẻ bị thế giới quên lãng, và cuối cùng cũng tìm thấy ánh sáng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/devil-s-path-hanh-trinh-tu-quy-gioi-toi-nhan-gioi/4623398/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.