Sasuke bước đi trong im lặng, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn vào tấm lưng của Naruto phía trước. Cậu vẫn không thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Lúc Kakashi bị xích sắt trói chặt, cậu còn chưa kịp phản ứng, thì Naruto — kẻ mà cậu từng cho là đồ vô dụng — đã lao vào như một con dã thú. Không, không phải một con thú điên, mà là một sát thủ lão luyện. Ra tay không một chút do dự, kết liễu đối phương gọn gàng như thể đã làm điều đó hàng chục lần.
"Bình tĩnh... đến mức lạnh lùng... Hắn làm thế nào…?"
Dù Sasuke không thừa nhận thành lời, nhưng một ngọn lửa ghen tị lặng lẽ bùng lên trong lòng. Không phải vì Naruto mạnh hơn, mà là vì Naruto không hề run rẩy. Sự dũng cảm ấy... hay là sự vô cảm? Mỗi khi nghĩ đến cái ánh mắt vô thần khi Naruto đạp mạnh vào đầu tên ninja sương mù — ánh mắt đó... không giống bất kỳ học viên nào cả. Nó khiến Sasuke nhớ đến chính mình... sau cái đêm ấy.
Sakura thì như vừa đi lạc vào một cơn ác mộng. Naruto mà cô từng biết là một kẻ gây rối, ngốc nghếch, luôn làm trò cười. Nhưng người kia, người vừa dứt khoát rút lưỡi kunai ra khỏi cổ địch thủ, kẻ đã lạnh nhạt nói “Yếu thì chết, đừng than vãn”... không phải Naruto. Không thể nào là Naruto.
Cô thấy mình lùi lại, vô thức bước gần hơn về phía Sasuke — như thể chỉ có sự quen thuộc ấy mới giúp cô bám víu vào chút thực tại còn sót lại. Nhưng dù đứng bên cạnh Sasuke, ánh mắt Sakura vẫn lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/devil-s-path-hanh-trinh-tu-quy-gioi-toi-nhan-gioi/4623337/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.