Chap này dài phải bằng 3 chap ấy chứ, viết lâu mất 5-6 tiếng ngồi lì bên máy tính vừa nghĩ vừa sửa lỗi
Mệt quá... Thôi tôi ngủ đây
Cách dòng để hôm nào rảnh chứ 12h30 phút sáng rồi phải ngủ mai còn đi học
Bật mí chút: Chap này rất quan trọng nhé, là tiền đề cho Arc này, tôi định viết dài hơn cơ nhưng lại thôi. Viết nhiều mệt
Tôi gói gọn nó lại cho đỡ phải dông dài
Cuối cùng, bù cho hôm chủ nhật quên không đăng. Xem nào, thứ 6-7 có thêm chap nữa
Mọi người đọc truyện vui vẻ và đừng quên bình luận khích lệ tui viết tiếp nhé.
Lời nói của bạn là động lực tinh thần của tui
_________________________________________
Bước về căn nhà gỗ nhỏ ở phía bên trong ngôi nhà, tôi thấy một cậu bé tầm 14-15 tuổi đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, đôi mắt không cảm xúc nhìn ra xa xa, đỡ đẫn. Nếu nhìn đôi mắt hồi lâu, ta sẽ nhận ra con ngươi đôi mắt đó không sáng như người bình thường, nó mang phảng phất màu đục đục. Cậu bé này bị mù
Thế nhưng bằng cách nào đó, cậu ấy biết chúng tôi đang đi tới, cậu nở nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười đó thực sự mang vẻ mê hoặc người khác, sáng chói hơn cả mặt trời đang chiếu rọi trên bầu trời, xoá tan đi những ngày tháng đen tối nhất, một vẻ nghị lực sống kiên cường đáng khâm phục. Một vẻ điềm tĩnh và lạc quan dù cho đôi mắt cậu có bị tật. Một con người thật đáng khâm phục
Cậu ngồi đó, mở lời vói nụ cười trên môi
“ Bà nội, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/devil-or-human/3801165/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.