Chương trước
Chương sau
Edit: Spring13

Đêm đã muộn.

Anh nhoài người trên lưng ghế sô pha nhìn cô cười. Anh còn chưa kịp nói tên mình với cô thì cô đã hỏi tới.

“Anh nghe được à?” Triệu Kim Hạ kiềm chế niềm phấn khởi dưới đáy lòng, cô cầm chặt gậy, phút chốc buông lỏng ra túm lấy cổ tay anh, “Anh nghe được tôi gọi anh sao?”

Giang Trạm nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của cô, nhờ ánh đèn ấm áp anh gần như bị đôi mắt kia hút vào, sau đó anh nhìn thấy vẻ hưng phấn trong mắt cô. Anh nhìn sang cái tay trên cổ tay kia —— có thể cảm nhận được độ ấm của cô.

Sự lạnh băng của cô có phần lẻ loi.

“Không nghe được.” Anh nói xong, sắc thái hưng phấn trong mắt Triệu Kim Hạ tan biến. Lúc này cảm xúc của cô là chân thật, nhưng sự hưng phấn không còn vui vẻ.

“Vậy tại sao anh đến?”

“Trùng hợp thôi.”

Triệu Kim Hạ buông tay anh ra, cô quay lại ngồi thẳng người, chưa đến một lát cô quay sang nhìn anh, hỏi: “Ác ma các người đi vào nhân gian, không có ai quản lý sao?”

Giang Trạm bò lên lưng sô pha, nghiêng người về trước, nhìn khuôn mặt nghiêng của cô: “Cô muốn biết hả?”

Cô thản nhiên nhìn anh: “Tôi chỉ muốn biết một việc, các anh không phải con người mà khoác lớp da con người đi lại trong nhân gian, các anh có phạm pháp không?”

Sắc mặt Giang Trạm ngẩn ra, anh đi tới trước sô pha.

“Cô gặp được cái gì ư?” Anh nhìn cô, “Này, nếu cô gặp phải chuyện gì kỳ quái thì phải nói cho tôi biết đó.”

Ánh mắt sáng rực của Triệu Kim Hạ nhìn anh chằm chằm không dời mắt.

Giang Trạm bị cô nhìn chằm chằm cảm thấy mình giống như tội phạm. Anh che mặt mình, chỉ lộ ra chút khe hở nhìn cô, rầu rĩ nói: “Cái gì gọi là khoác lớp da con người? Chúng tôi vốn trông như vậy mà.”

Triệu Kim Hạ nắm lấy tóc mình, nhắm mắt nói: “Nói cho tôi biết.”

“Có.” Giang Trạm bắt chước dáng điệu của cô, anh dựa vào sô pha nhắm mắt lại, “Địa ngục và nhân gian trên cơ bản không có gì khác nhau, nhân gian các người có luật pháp, địa ngục chúng tôi cũng vậy, nhân gian chia ra người tốt kẻ xấu, phân biệt người thượng đẳng hạ đẳng, địa ngục cũng thế.”

Triệu Kim Hạ mở mắt quay sang nhìn anh.

Xung quanh yên tĩnh, cô không nói gì vì thế anh mở mắt nhìn cô, cũng không ngờ chạm vào ánh mắt nhìn chăm chăm của cô. Anh hoang mang bối rối tránh đi ánh mắt của cô, xoay người đưa lưng về phía cô.

Triệu Kim Hạ vẫn dựa vào lưng ghế, đầu cô hướng về trước hơi cúi xuống. Cô xoa đầu gối của mình, cong khóe môi, trong mắt hiện lên vẻ xảo quyệt.

“Những lời anh nói hôm qua, còn nhớ không?”

Anh mau chóng liếc mắt nhìn cô: “Gì cơ?”

“Mấy hôm nay anh ở bên cạnh tôi.” Cô đứng dậy, chống gậy đến phòng giặt đồ lấy quần áo.

Giang Trạm ngơ ngác, sững sờ nhìn cô, anh bật dậy khỏi sô pha, nói với bóng lưng của cô: “Cô không sợ tôi hại cô hả?”

Cô dừng chân quay đầu nhìn anh, làm như bị lời nói của anh chọc cười: “Chẳng phải tôi còn nằm trong danh sách khách hàng của anh sao? Anh bỏ được ư?”

Khách hàng cấp A, dục vọng không biết, linh hồn trân quý.

Anh thật sự luyến tiếc.

Ngay cả mùi dục vọng của cô anh còn chưa ngửi được đâu.

Lòng hiếu kỳ ngày càng trầm trọng đến mức anh không nỡ bỏ.

Anh ngây ngốc ngồi trên sô pha, nằm bên trái nằm bên phải, nằm tới nằm lui, anh thế mà cười ra tiếng, còn chưa cười được một lúc thì anh nghe được tiếng động bên phòng giặt đồ. Trong nháy mắt anh xuất hiện tại cửa phòng giặt đồ, nhìn thấy người bị ngã, khi anh muốn đi qua đỡ cô dậy thì nghe được cô gào lên với anh: “Không được qua đây! Lập tức đi ra ngoài cho tôi!”

Bàn tay Giang Trạm vươn ra chợt cứng đờ giữa không trung.

Cô cúi đầu lại nói: “Đi ra ngoài!” Lúc này âm thanh đã thấp đi rất nhiều.

Anh lùi về sau, lùi tới gần cửa, dựa lưng vào vách tường.

Đây là cảm giác gì?

Anh nghĩ tới, sau khi mình rơi vào địa ngục thì đã là cô hồn dã quỷ, anh đi dọc theo con đường lớn màu đỏ đi tới bên hoàng tuyền, tại đó có một chiếc thuyền. Anh muốn đi lên nhưng làm sao cũng không lên được. Người chèo thuyền vĩnh viễn không nói, lẳng lặng ngồi ở đầu thuyền đợi khách có thể đi đến hoàng tuyền. Sau đó, anh rơi xuống tầng thứ hai mươi của địa ngục, ở đó có sự trừng phạt càng tàn khốc hơn mười tám tầng trong truyền thuyết nhân gian. Anh bị ném vào nham thạch nóng chảy của địa ngục, nỗi đau không thể tưởng tượng được chui qua từng chỗ trên cơ thể anh, xé rách rồi chữa lành, lặp đi lặp lại ngày qua ngày, năm này tới năm kia, tra tấn đau đớn không có điểm cuối ——

Là cảm giác tương tự.

Lồng ngực đầy tràn nỗi đau nóng bỏng.

Thế nhưng cũng không tương tự mà có thêm một chút đau lòng.

Anh lén liếc mắt nhìn cô.

Cô vịn vách tường từ từ đứng lên, xoa đầu gối, lúc đang xoa muốn giơ tay lên đấm chân giả thì bỗng nhiên ngừng lại, cô đứng thẳng người, điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Cô vịn mặt tường nhặt lên cây gậy, ôm một đống quần áo ném lên ngăn tủ phòng giặt đồ, cầm lấy vài chiếc muốn thay đi ra ngoài.

Trước khi cô ra ngoài, Giang Trạm đã ngồi trên sô pha, anh nhìn thế giới bên ngoài ban công, cũng để ý động tĩnh phía sau.

Cô chẳng nói gì, cứ vậy đi vào phòng tắm.

Đêm nay ánh trăng rất đẹp.

Khi cô từ phòng tắm đi ra trên sô pha đã không còn ai. Cô vịn khung cửa, chậm chạp không nhúc nhích, lẳng lặng ngóng nhìn chỗ trên sô pha, cô thử làm một chuyện ngu xuẩn —— cô nhỏ giọng gọi anh: “Này.”

Nơi ở tại tầng cao nhất rất yên tĩnh.

Tấm màn tại ban công hơi lay động bởi cơn gió nhẹ.

Cô buông ra khung cửa, giơ tay lau đi giọt nước nằm gần mép tóc.

Lúc cô chống gậy muốn đi tới phòng sách thì phía sau vang lên âm thanh hỗn độn. Cô quay đầu nhìn, người đàn ông từ cửa phòng tắm chạy tới, trong tay ôm một tấm thảm được cuộn lại. Anh ngớ ra nhìn cô, một lát sau anh cười rộ lên.

Cô nhìn anh, đầu tiên nhíu mày, sau đó nhếch khóe môi: “Phòng tắm nhà tôi thông với cửa chính của địa ngục sao?”

Giang Trạm ôm thảm đi tới phòng giặt đồ, anh quỳ dưới đất nghiêm túc trải ra tấm thảm thật dày ở nơi cô từng ngã xuống. Anh vừa trải thảm vừa nói: “Trùng hợp, trùng hợp thôi, đi qua ban công lỡ như bị người ta nhìn thấy không tốt đâu, đi qua cửa phòng ngủ của cô…” Anh dừng một chút, nhỏ giọng nói tiếp, “Lại càng không tốt, lần sau tôi đi qua cửa phòng giặt đồ.”

Cô đứng phía sau anh, cầm cây gậy trong tay chỉ vào tấm thảm, hỏi: “Ở đâu ra?”

“Ở nhà tôi.” Anh quay đầu nhìn cô, “Rất dày, cũng rất thoải mái.”

Cô nghiêng đầu, cầm gậy chọc tấm thảm vài cái, dường như đang xác nhận lời nói của anh. Cô ngước mắt nhìn anh: “Việc làm này của anh có ý nghĩa gì?”

Anh xoay người ngồi trên tấm thảm mềm, nghĩ nghĩ nói: “Sợ cô ngã đấy, cô không đau à?”

Nghe vậy, cô tháo mắt kính ra nhìn anh.

Không có thấu kính, cô thấy anh mơ hồ, giống như cảm giác của cô, tất cả đều hư ảo.

Cô cầm một góc kính, nói: “Tùy tiện lấy đồ sang đây, tôi không cần.”

“Tôi không có tùy tiện mang sang,” Giang Trạm vỗ tấm thảm trước mặt cô, “Cái này rất đắt tiền, chất lượng đặc biệt tốt.” Anh nghiêm túc nói. Triệu Kim Hạ nhìn anh, không hiểu sao cảm thấy buồn cười. Nếu là người khác thì đã không nói nữa rồi, ý tứ từ chối của cô còn chưa đủ rõ ràng sao?

“Tùy anh.” Cô xoay người đến phòng sách.

Giang Trạm trải thảm xong thì bỏ chạy tới phòng sách của cô, cửa phòng sách khóa trái anh không vào được, mà tự tiện tiến vào cũng không tốt, anh đứng ngoài cửa gọi cô: “Cô muốn tôi ở lại bên cạnh cô, vậy hôm nay tôi ở lại nhé?”

Người ngồi trước máy tính chậm rãi kiểm tra email và tài liệu đính kèm làm lơ với âm thanh bên ngoài.

Chờ cô làm xong việc thì đã qua hơn một tiếng. Cô tháo mắt kính ra, xoa đôi mắt mỏi mệt, lúc này cô đã không còn nghe tiếng nói chuyện ồn ào của ác ma ở bên ngoài. Cô ra khỏi phòng sách, Giang Trạm ngồi xổm ở ban công chẳng biết làm gì, cô chậm rãi bước qua, kéo ra cánh cửa trượt bên kia để gió nhẹ thổi vào trong.

Anh quay đầu lại nhìn thấy cô, thế là lập tức đứng dậy, kéo cô qua đây, chỉ vào vật nào đó ở phía dưới, anh hỏi cô: “Cái nước kia làm thế nào có thể đổi màu vậy?”

Triệu Kim Hạ nhìn theo phương hướng anh chỉ, cô không đeo kính nhìn không rõ lắm. Anh thấy cô nheo mắt nhìn, ngón tay ngoắc một cái, mắt kính trong phòng sách chợt nằm trong tay anh ngay, anh đeo mắt kính cho cô, lại chỉ xuống đó: “Đây này, cái mà cứ thay đổi màu sắc đó.”

Phía dưới tòa nhà Thời Đại hơn ba mươi tầng là một phần sân rộng rãi, cái Giang Trạm nói chính là đài phun nước âm nhạc. Hơn mấy trăm vòi phun và rất nhiều ánh đèn đồng bộ cùng âm nhạc, màu sắc và hình dạng ngọn đèn thay đổi theo âm nhạc. Nhìn từ phía trên, Giang Trạm không hiểu nhân gian hiện nay liền ngây ngốc cho rằng nước có thể đổi màu.

Anh nhìn chăm chú, trong mắt ánh lên ánh sáng lấp lánh đầy màu sắc phía dưới tòa nhà thành phố.

Cặp mắt kia, thành tâm mà nói, sinh ra đã xinh đẹp, nhưng bởi vì vết sẹo dưới chân mày mà mất đi vẻ xinh đẹp ôn hòa vốn có.

Cô đứng thẳng, một tay cầm đầu gậy.

“Anh…” Cô do dự vài giây, nhìn ánh đèn thành phố trước mắt, rốt cuộc đè xuống nghi vấn trong lòng, giải thích cho anh về đài phun nước âm nhạc ở dưới. Sau khi nghe xong anh càng kinh ngạc hơn: “Nước còn có thể có âm nhạc?” Nói xong, anh trèo qua lan can ban công.

Cô vươn tay bắt lấy cánh tay anh, lạnh lùng nói: “Anh làm gì đó?!”

Anh đứng ngoài lan can cười: “Tôi đi xuống xem thử.”

Triệu Kim Hạ muốn xem anh còn có thể cười được nữa không, mày cô nhíu lại, tiếp theo cô buông tay ra ——

Khoảnh khắc buông tay ra, cô nhìn thấy anh rơi xuống, một giây đó cô cảm thấy là chính mình nhảy xuống, toàn thân nhẹ bẫng rơi xuống, trái tim cũng rơi xuống theo, nhưng không có sợ hãi chỉ có hưng phấn.

Cô mở to hai mắt nhìn thấy anh dần dần mơ hồ, sau đó biến mất.

Cô nhoài người trên lan can, ngẩng đầu nhìn bốn phía.

May mà ánh đèn trong phòng mờ nhạt, không thể phản chiếu ra, nơi này lại là tầng cao nhất, là tòa nhà cao nhất trong khu vực này, cao hơn tòa nhà này cũng chỉ có biển quảng cáo thật to ở đối diện. Cô nghĩ thầm, chắc là không ai nhìn thấy được.

Cô nắm chặt lan can nhìn xuống dưới.

Khoảng cách tầm nhìn có hạn, cô chỉ có thể nhìn thấy đài phun nước chớp tắt.

Nhớ lại cảnh anh rơi xuống ban nãy, tế bào toàn thân của cô cũng hưng phấn theo. Cô hô to gọi anh: “Này —— Hắc Bạch Vô Thường!”

Nửa phút sau, anh từ cửa trượt phía sau đi ra, toàn thân ướt sũng.

“Tôi ở đây.”

Triệu Kim Hạ đột ngột quay đầu lại.

Anh lau khuôn mặt ướt sũng: “Nước thật sự có thể mở nhạc đó.” Anh cười vui vẻ.

“Anh…nhảy vào đài phun nước hả?”

“Ừ.”

Sắc mặt Triệu Kim Hạ dần sa sầm: “Có người thấy anh từ đâu đi xuống không?”

Anh lắc đầu: “Tôi từ bên cạnh đi xuống, còn chưa ở được bao lâu thì lập tức có người chạy tới đuổi theo tôi.” Anh dùng sức vuốt hết phần tóc ra sau sau đầu, anh cau mày, “Người kia còn nói muốn báo cảnh sát, tôi không dám ở lại liền lập tức lên đây —— haiz, cô có biết không, lần trước cô báo cảnh sát, cái người cảnh sát kia còn đánh tôi…”

Triệu Kim Hạ nhìn dáng vẻ nhếch nhác của anh, cô cảm thấy buồn cười, cũng thật sự cười thành tiếng.

Tại ban công, bọn họ được ánh đèn lấp lánh của thành phố vây quanh. Làn gió thổi qua, anh nhìn cô, nhất thời sững sờ.

“Bắt đầu từ bây giờ tôi ở bên cạnh cô phải không?”

Cô xoay người đi vào trong phòng.

“Anh quyết định đi.”

Quyền chủ động ngay từ đầu ở chỗ ác ma, anh qua lại như thường, cô không thể làm gì anh, huống chi đối với cô, anh ít nhất không nguy hiểm còn an toàn hơn con người.

Anh đứng trên ban công, xoay người nhìn bóng lưng cô, kéo kéo chiếc áo sơ mi ướt sũng. Anh đi theo qua, còn chưa tới gần cô đã bị cô lấy gậy chỉ vào ngực.

Thật không biết anh nghĩ thế nào lại nhảy xuống đài phun nước. Triệu Kim Hạ nghĩ thầm, anh đã chết rất lâu rồi, lâu đến mức có lẽ không phải người của thời đại này, một ác ma dựa vào địa ngục sinh sống ở thời đại này có khác gì cô hồn dã quỷ khác đâu.

Cô dí nhẹ ngực anh, nói: “Anh trở về đi.”

“Không phải cô vừa nói do tôi quyết định ư?”

Triệu Kim Hạ nhìn anh từ trên xuống dưới, thu gậy về đứng trên sàn nhà, rồi xoay người về phòng ngủ, cũng chẳng quay đầu lại mà cất tiếng: “Nước của đài phun nước không sạch sẽ.”

Giang Trạm ngẩn người, anh kéo áo mình ngửi ngửi, nhướng mày, hình như có chút mùi lạ.

“Tôi lập tức quay lại.”

Anh mở ra cửa phòng tắm, rồi biến mất.

Triệu Kim Hạ đứng ở cửa phòng ngủ, lẳng lặng nhìn tấm thảm bên trong.

Cô giấu Chu Xích Hòa dọn tới đây, nhưng bản lĩnh của anh rể rất cao, vẫn giúp Chu Xích Hòa tìm được chỗ ở của cô. Chu Xích Hòa vừa tới liền lo liệu vật dụng trong nhà cho cô, ngăn tủ cái bàn đều cao, thấp quá thì không tiện dùng người máy quét rác… Thậm chí là sợ cô ngã, chị cố ý trải thảm những nơi cô thường ở, trong lòng biết cô không cần, cũng sợ cô quá để ý nên chỉ trải tấm thảm dày trong phòng sách và phòng ngủ.

Một hôm, khi cô về nhà nhìn thấy những tấm thảm này, trong lòng nổi lên lửa giận, nhưng lúc đối diện Chu Xích Hòa thì cô chẳng có lời nào để nói.

Cô bị ngã sẽ có người đau.

Cô rất rõ ràng đau là cảm giác gì, cho nên cô dung túng Chu Xích Hòa làm càn trong nhà mình.

Thế nhưng, người nọ đến từ địa ngục cứ vậy trải tấm thảm không rõ nguồn gốc ở chỗ của cô, có nên dung túng không?

Cô đóng mạnh cửa phòng ngủ, xông tinh dầu giúp dễ ngủ, tháo ra chân giả nằm trên giường, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Chừng nửa tiếng sau, Giang Trạm tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, anh từ cửa phòng tắm đi ra. Anh ôm gối đầu của mình, cách một cánh cửa gỗ chú tâm lắng nghe tiếng hít thở của người trong phòng. Nam nhi quân đội Giang gia bắt đầu từ ngày chào đời đã nhất định đi trên con đường luyện võ, luyện tập thính lực là kiến thức cơ bản. Anh đã chết rất lâu rồi, nhưng năng lực này vẫn còn đó, giống như bẩm sinh, dù thời gian có lâu dài bao nhiêu, có một số thứ làm thế nào cũng không bỏ được.

Anh dán sát cánh cửa, nghe được tiếng hít thở của cô từ từ ổn định, anh mới nằm lên sô pha ngủ.

Hôm sau.

Triệu Kim Hạ giống như thường ngày, thức dậy rất sớm, cô đến phòng sách mở ra danh sách kiểm tra của mình, xác định hôm qua mình không quên chuyện nào phải làm. Cô vén mái tóc rối, từ phòng sách đi tới nhìn thấy người nằm trên sô pha, cô nhướng mày, chống gậy đi qua.

Giang Trạm nằm ngủ trên sô pha rất ngay thẳng, ngay thẳng đến mức không bình thường, thật giống như cả người bị trói lại, nằm thẳng tắp trên sô pha không nhúc nhích.

Cô giơ gậy lên muốn đánh thức anh, đột nhiên cô lại không muốn gọi anh dậy. Thời gian kế hoạch của cô không cho phép anh quấy rối một giây nào.

Khi Giang Trạm tỉnh lại, bên trong phòng đã không còn ai. Anh đang muốn từ sô pha ngồi dậy thì ngoài cửa vang lên tiếng động, có người đẩy cửa vào, là dì giúp việc do Chu Xích Hòa sắp đặt, bà ta vừa tiến vào liền thấy người đàn ông trên sô pha, chỉ vào người hồi lâu, run rẩy quay đầu nhìn Chu Xích Hòa xách rau củ trái cây tươi mới.

“Cô Chu…”

Chu Xích Hòa thay giày xong thì “Hở?” một tiếng, chị vào phòng khách thấy người đàn ông đứng cạnh sô pha, kinh ngạc —— lại có đàn ông ở chỗ của Triệu Kim Hạ?! Triệu Kim Hạ cho phép ư?!

“Anh là ai?”

Giang Trạm xoay tròn con ngươi, không phát hiện Triệu Kim Hạ, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của cô.

Chu Xích Hòa đặt toàn bộ đồ trong tay lên bàn bếp, chị bước qua đây, nhìn kỹ anh từ trên xuống dưới một lần. Lúc này đầu óc Giang Trạm coi như hoàn toàn tỉnh táo.

Giang Trạm không biết rõ người trước mắt có quan hệ gì với Triệu Kim Hạ, lúc đang nghĩ ngợi nên ăn nói thế nào thì di động của Chu Xích Hòa vang lên.

Chu Xích Hòa nhìn thấy người gọi tới, chị nhìn xung quanh một vòng, xác định Triệu Kim Hạ không ở đây mới bắt máy.

Hiện tại thời gian đã qua chín rưỡi, Triệu Kim Hạ xem máy theo dõi trong nhà, quả nhiên Hắc Bạch Vô Thường đụng phải Chu Xích Hòa. Cô nói trong điện thoại: “Chị đưa di động cho anh ta.”

“Sao em lại để một người đàn ông ở trong nhà mình hả?”

“Chu Xích Hòa, chị đưa điện thoại cho anh ta trước đi, em có việc.”

Ánh mắt Chu Xích Hòa thậm tệ nhìn chằm chằm Giang Trạm, chị đưa di động cho anh. Giang Trạm nhận điện thoại, còn chưa lên tiếng đã nghe Triệu Kim Hạ ở bên kia nói: “Bây giờ anh lập tức rời khỏi đó, không nói câu nào hết, giờ thì trả lại di động đi.” Giang Trạm trả di động cho Chu Xích Hòa, chị cầm di động, Giang Trạm thừa dịp chị đang nghe điện thoại, anh cầm lấy gối đầu của mình xoay người chạy ra ngoài.

“Ê ——” Chu Xích Hòa buồn bực, “Triệu Kim Hạ!”

Điện thoại lập tức cúp máy.

Chu Xích Hòa nghẹn hơi, chị nhìn phía cửa rồi quay đầu nhìn dấu vết có người từng ngủ ở sô pha, còn chưa suy nghĩ kỹ càng thì chị đã chạy về phía phòng ngủ, thấy mọi thứ trong phòng ngủ đều bình thường chị mới nhẹ nhàng thở ra.

Giang Trạm vào thang máy cào tóc mình. Sao lại ngủ quên mất? Anh về nhà thay quần áo, cầm quần áo bẩn tới quán cà phê. La Tư đeo kính râm đang ở bên ngoài lau kính, thấy Giang Trạm đột nhiên từ trên lầu đi xuống, cậu ta đẩy cửa ra hô lên: “Ông chủ!”

Đầu tóc Giang Trạm rối bù, cái dúm tóc màu vàng phía trước càng vểnh hơn. Một tay anh đè đầu: “Cái gì?”

La Tư nói: “Anh xem tin trong nhóm đi, đã gửi thông báo vào nhóm rồi đấy.”

Giang Trạm lấy ra di động, đột nhiên vỗ xuống ót mình, anh xoay chiếc ghế tại quầy, lúc này mới nghĩ ra tác dụng của di động, sao anh không biết lưu lại số tìm Triệu Kim Hạ chứ. Anh bấm mở nhóm WeChat, lướt đến thông báo toàn thể.

Nội dung thông báo là về Long Nghiên, nói là có đồng nghiệp ở sân bay phát hiện tung tích của Long Nghiên.

Ở sân bay cũng có nhân viên của địa ngục, vì để tiện làm việc, dù sao những tội phạm truy nã của địa ngục cũng sẽ trốn chạy thôi, sân bay nhà ga đều bố trí tai mắt, chỗ càng đông người thì càng dễ ẩu náu.

La Tư đứng bên ngoài, nhìn mặt trời vào lúc chín giờ, cậu ta suy nghĩ thật lâu, cả đêm suy nghĩ về lời nói của A May cũng chưa thể nào tiêu hóa. Cậu ta quăng giẻ lau vào thùng nước, đi tới phía sau Giang Trạm, nhỏ giọng nói: “Ma vương, phòng bếp nhỏ đằng sau có bữa sáng đó.”

Giang Trạm lập tức chạy về phía phòng bếp.

La Tư nghĩ thầm làm ông chủ cũng tốt thật, bỏ tiền ra là được, những chuyện lớn nhỏ trong quán đều do cậu ta quản lý, tiền cũng do cậu ta đếm, tay đếm tiền hơi mỏi, có nên mua một cái máy đếm tiền không nhỉ… Cậu ta nghĩ nghĩ, cảm thấy nên tiết kiệm chút tiền đi, đếm tiền mỏi tay nhưng cũng thỏa mãn.

Ông chủ ma vương thật sự không biết sự quý giá của đồng tiền mà.

Chừng bảy tám giờ tối Giang Trạm đi qua công ty luật, mượn bóng tối anh mặc chiếc áo thể thao màu đen, nằm sấp trên cửa sổ không ai nhìn thấy anh.

Cổ Dụ Thành đưa lưng về phía cửa sổ, đứng ở trước mặt Triệu Kim Hạ, một tay chống bàn một tay cầm bút nhích tới nhích lui. Hàn Như ôm tập hồ sơ từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, thấy bóng đen chợt lóe bên cửa sổ, cô ta nghi hoặc a một tiếng, nhìn kỹ lại thì đã không thấy gì.

“Sao thế?” Cổ Dụ Thành ngẩng đầu nhìn Hàn Như.

Hàn Như chớp mắt nhìn cửa sổ: “À, em nhìn nhầm rồi, em còn tưởng có người ở cửa sổ.”

Cây bút xoay trong tay Triệu Kim Hạ chợt dừng lại, vẻ mặt cô thản nhiên, không hề ngẩng đầu lên, chỉ nhìn đầu mối mà Cổ Dụ Thành đánh dấu, cô nói với Hàn Như: “Cô để đồ xuống đi.”

Trước khi rời khỏi, Hàn Như vẫn còn hơi hoang mang, quay đầu nhìn lại không có gì hết mới xác định mình hoa mắt, có lẽ mấy hôm nay nhìn máy tính nhiều quá nên mỏi mắt.

Hơn mười phút sau, tài liệu sắp xếp gần xong.

“Ngày mốt có thể hoàn thành không?” Cổ Dụ Thành hơi khẩn trương, những manh mối có được hiện nay không có cái nào có phần thắng. Anh ta nhìn ánh mắt Triệu Kim Hạ, không nhìn ra cô có ý tưởng gì, ngược lại cảm thấy cô rất bình tĩnh, giống như không hoàn toàn để ý đến vụ án này, trước đây còn vì nó mà bực dọc, hiện tại sao thay đổi nhanh như vậy? Là có cách rồi ư?

Triệu Kim Hạ ngắm nghía cây bút xoay vòng trong tay: “Không biết.”

Cổ Dụ Thành sửng sốt: “Thực sự không biết?”

Cô ngước mắt nhìn anh ta: “Cho nên anh mau chóng ra ngoài đi, thừa dịp trước khi tan tầm giúp em kiểm tra lại còn có quên cái gì không.”

Nghe vậy, Cổ Dụ Thành lập tức ra ngoài kiểm tra, người vừa rời khỏi cánh cửa vừa đóng lại, người đàn ông ở dưới cửa sổ lập tức trèo lên cửa sổ. Triệu Kim Hạ không lên tiếng, đợi hồi lâu cũng không đợi được sự xuất hiện của Hắc Bạch Vô Thường. Cô quay đầu nhìn cửa sổ, không hề có động tĩnh, cô buông ra cây bút trong tay, đi tới cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài ——

Giang Trạm cầm một đóa hoa đột nhiên nhảy lên.

Hai tay bắt lấy bệ cửa sổ, bên tai cài một cành hoa hồng đỏ, vẻ mặt tươi cười. Anh nằm sấp trên cửa sổ, nhìn dáng vẻ bị kinh động của cô, anh cười càng vui hơn: “Cô bận xong rồi hả?”

Triệu Kim Hạ nghiêm mặt nhìn anh.

Giang Trạm thấy sắc mặt của cô không thích hợp, anh vội vàng đưa cành hoa bên tai cho cô: “Cho cô này.”

Ban nãy anh đi dạo ở dưới, thấy một cặp người yêu từ cãi nhau tới hòa thuận. Thật là kỳ quái, cặp người yêu kia lúc đầu còn tranh cãi muốn sống muốn chết, người đàn ông đưa ra hoa tươi và nhẫn, người phụ nữ kia lập tức cười tươi, cười giống như một đóa hoa, chẳng lẽ đóa hoa có thể dỗ dành người ta vui vẻ sao? Vì thế, anh thừa dịp cặp đôi kia không để ý, từ bên trong bó hoa rút ra một cành hoa.

Anh đưa hoa cho Triệu Kim Hạ, hy vọng cô đừng nghiêm mặt nhìn mình, anh sợ bị mắng lắm.

Triệu Kim Hạ nhướng mày nhìn đóa hoa trong tay anh, cô hừ cười một tiếng, không nhận lấy mà xoay người trở về ngồi trên ghế.

Giang Trạm ngậm hoa hồng, hai tay chống lên từ cửa sổ nhảy xuống, hai ba bước dài sải ra đi tới cạnh cửa khóa cửa lại. Anh đứng ở cửa, nhìn cô, cầm hoa hồng đưa tới trước mặt cô: “Cô không muốn à?” Hoa còn tươi lắm.

Triệu Kim Hạ tháo mắt kính ra, cầm tấm vải lau thấu kính, cô nheo mắt nhìn anh.

Giang Trạm thấy cô chẳng nói lời nào, coi như cô không muốn đóa hoa, anh để ở mũi ngửi ngửi, tự nói: “Rất thơm đó.” Anh nói xong, kéo ghế ở một bên sang trước mặt cô ngồi xuống.

Triệu Kim Hạ đeo mắt kính, nói: “Sau này đừng trèo cửa sổ.”

Giang Trạm nhìn cô.

“Thôi đi, anh vẫn trèo cửa sổ buổi tối đi, ban ngày thì thôi sẽ bị người khác nhìn thấy.”

Anh cầm hoa hồng trong tay: “Cô làm xong rồi hả?”

“Ừ.”

“Vậy, tôi đưa cô về.”

Triệu Kim Hạ lấy cây gậy ở bên cạnh: “Anh đi xuống chờ tôi.”

Cô lấy qua cái túi, vừa mới xoay người thì người trên ghế đã biến mất, trên bàn ngược lại để lại đóa hoa hồng. Cô nhìn nó, đóa hoa này không biết từ đâu tới. Cô im lặng một lát, khi muốn vươn tay vứt nó đi thì thôi.

Cô rời khỏi văn phòng.

Cổ Dụ Thành vẫn ở bên ngoài kiểm tra.

Cô đi tới phía sau anh ta, nói: “Em còn có việc, về trước đây.”

Cổ Dụ Thành lập tức đứng dậy, cầm áo khoác trên lưng ghế: “Anh đưa em về.”

Cô cười nhẹ với anh ta, cho anh ta xem chìa khóa nằm trong tay.

Cổ Dụ Thành gãi đầu: “Vậy…vậy em về nhà rồi thì gọi điện thoại nói cho anh một tiếng.”

Nhân viên trong văn phòng đã quen nhìn cảnh này, chỉ là ánh mắt vẫn nhiều chuyện.

“Được.”

Triệu Kim Hạ chống gậy chậm rãi rời khỏi.

Cổ Dụ Thành nhìn theo cô cho đến khi không nhìn thấy nữa mới trở về chỗ ngồi.

Đồng nghiệp bên cạnh nói: “Cậu nên chủ động ra quân, luật sư Triệu xinh đẹp, trong ngành có rất nhiều ông chủ lớn hỏi thăm tới, cậu không chủ động không mạnh mẽ một chút thì không làm được trò trống gì.”

Cổ Dụ Thành không để ý tới lời nói của đồng nghiệp. Anh ta biết Triệu Kim Hạ sẽ không thích những ông chủ lớn kia, những người đó xấu xa cỡ nào, không cần anh ta nói Triệu Kim Hạ tự biết. Lúc bắt đầu, cô vì kiếm tiền mà làm việc cho người giàu có, nhận vụ án của bọn họ, kẻ giàu sang có tội cô cũng nhận, chỉ là…cô rất có đầu óc. Dùng ngôn ngữ hiện nay trên mạng mà nói là một người mưu mô. Cô nhận những vụ án đó cũng không đại diện cô sẽ bỏ qua cho họ, mà là vừa nhận án vừa lợi dụng truyền thông làm lớn vụ án, để cho dân chúng chú ý tới, để cho những kẻ giàu sang này không còn đường để đi, cuối cùng vẫn phải nhận lấy trừng phạt nên có, nhưng thanh danh của Triệu Kim Hạ thì ngày càng thậm tệ. Ở bên cạnh cô càng lâu, anh ta càng cảm thấy Kim Hạ có lẽ sẽ không yêu đương, từ hồi đi học đến khi làm việc, thời gian gần hai mươi năm, hễ là phái nam có chút ý tứ với cô cuối cùng sẽ bị cô từ chối thẳng thừng, không để lại bất cứ tình cảm gì.

Anh ta còn nhớ có một lần mình hỏi cô tại sao không uyển chuyển từ chối người khác, cô nói: “Uyển chuyển một chút là cho người ta hy vọng ư? Cái này rất xấu, cũng rất ngu dại.”

Cô không cần cái nhìn của người khác đối với mình, thế nên những người công kích khuyết điểm trên chân cô, cô có thể xem nhẹ hoàn toàn.

Anh ta sợ cô sẽ thẳng thừng từ chối mình, dập tắt tình cảm của anh ta.

Cổ Dụ Thành không thể quên được ngày đó.

Anh ta đã từng thề phải bảo vệ cô, không bao giờ để cô bị tổn thương nữa.

Cổ Dụ Thành do dự, vẫn đứng dậy đi ra ngoài.

Ít nhất phải tận mắt thấy cô về nhà mới được.

Anh ta chạy xuống lầu, thấy một người đàn ông đi theo phía sau Triệu Kim Hạ. Anh ta dừng chân, nhìn người đàn ông theo cô lên xe. Anh ta chưa từng gặp người đàn ông kia.

Thế giới của cô, anh ta biết hết, mọi xã giao của cô, anh ta cũng biết, nhưng mà khi nào có thêm người đàn ông này mà anh ta chưa từng gặp?

Trong lòng Cổ Dụ Thành dâng lên cảm giác khó chịu.

Trên đường, Giang Trạm nhận được một cú điện thoại anh nói phải xuống xe, Triệu Kim Hạ liền tìm một chỗ dừng lại để anh xuống xe.

Tò mò về ác ma không phải là chuyện tốt.

Người xấu làm chuyện xấu, rất bình thường.

Vì thế cô cũng xuống xe theo, không theo kịp bước chân của Giang Trạm, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào anh, nhìn thấy anh tách ra đám người, trong chớp mắt không thấy bóng dáng.

Cô theo sau đứng tại chỗ anh biến mất, nhìn thấy cánh cửa sắt đóng chặt trước mặt, cô lặng im suy nghĩ không nói.

Sau một lúc, có người từ nơi đó chạy ra.

Không phân biệt rõ là con người hay là cô hồn dã quỷ khoác lớp da con người.

Triệu Kim Hạ nhìn thấy bọn họ đi sâu trong chỗ tối, được ánh đèn đường chiếu ra hình dáng con người. Cô nhìn bọn họ, lùi về sau.

Các ma quỷ đến từ địa ngục sâu thẳm đi qua trước mặt Triệu Kim Hạ, ánh mắt lạnh lẽo khẽ lướt qua người cô rồi đi một vòng. Triệu Kim Hạ thấy bọn họ.

Đó là một đám phụ nữ mặc trang phục punk.

Thoạt nhìn rất kiêu căng ngạo mạn.

Lại có người từ nơi đó đi ra, thấy người phụ nữ đứng ở đầu đường bất động, dường như coi cô trở thành mục tiêu mới, đi về phía cô.

Người còn chưa qua đây thì giống như gặp phải quỷ chạy mất.

Triệu Kim Hạ nhìn cái bóng dưới đất, cô quay đầu nhìn, anh dựa vào đèn đường, cái bóng sắc nét rọi xuống, che dấu bản thân trong cái bóng không để cô nhìn thấy u ám sâu không thấy đáy.

Anh nghiêng mặt qua, đèn đường in rõ hình dáng khuôn mặt anh, cái bóng tản ra. Anh kéo cổ tay cô, lôi cô ra khỏi đầu đường tối tăm, nhớ tới cô không đi nhanh được, anh đi chậm lại.

Giang Trạm đưa cô về nhà, rồi xoay người mở cửa trượt ban công liền biến mất.

Triệu Kim Hạ nhíu mày nhìn cảnh đêm thành phố trước mắt, cô giơ tay xoay cổ tay mấy cái, ý lạnh trên mặt dường như còn chưa tan biến.

Người đàn ông có thể nói cười trước mặt cô, anh không có độ ấm, thật sự chẳng có chút độ ấm.

Cô quên gọi điện thoại cho Cổ Dụ Thành, hơn mười giờ đêm, trên đường Cổ Dụ Thành về nhà, anh ta dừng lại dưới lầu tòa nhà Thời Đại gọi điện thoại cho Triệu Kim Hạ.

Lúc này Triệu Kim Hạ còn bận rộn trong phòng sách, cô vội vàng kiểm tra máy theo dõi, kiểm tra tài liệu đính kèm do Hàn Như gửi qua. Cô gần như nằm sấp trên bàn, nhận điện thoại bấm mở loa ngoài.

Triệu Kim Hạ vừa bắt máy liền nói: “Xin lỗi, em quên gọi điện thoại cho anh.”

Cổ Dụ Thành ngửa đầu nhìn tầng cao nhất, tầm nhìn có hạn, anh ta chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng chiếu ra từ cửa sổ: “Em còn chưa ngủ ư?”

“Hàn Như vừa gửi tài liệu qua, em đang xem.”

Cổ Dụ Thành bóp mẩu thuốc lá, mồm miệng đều là mùi thuốc lá cô không thích. Anh ta không biết nên nói tiếp gì, bên cô rất im lặng, im lặng đến mức không nghe được tiếng hít thở của cô.

“Kim Hạ, em nghỉ ngơi sớm đi, mai mốt còn bận nhiều việc.”

“Được.”

“Ngủ ngon.” Cổ Dụ Thành cúp máy.

Điện thoại vừa ngắt thì Giang Trạm hiện ra.

Anh nằm sấp bên cửa phòng sách, bị ánh mắt cô ra hiệu, anh không thể tiến vào cánh cửa này, anh chỉ đành ở ngoài cửa nói với cô: “Này, cái người kia…Cổ Dụ Thành ở dưới lầu đấy.”

Triệu Kim Hạ ngẩng đầu, đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhìn xuống.

Cổ Dụ Thành vẫn còn ở dưới dựa vào thân xe.

Cụ thể thế nào, cô không thấy rõ lắm.

Ngay sau đó, anh ta lái xe rời khỏi.

Triệu Kim Hạ quay đầu nhìn Giang Trạm, bờ vai cô dựa vào mặt tường, ánh mắt dần lạnh lại.

“Ngay cả người bên cạnh tôi anh cũng biết à.”

Giang Trạm bị cô nhìn vậy, trong lòng hơi căng thẳng.

Triệu Kim Hạ chậm rãi tới gần anh, hỏi: “Anh đã điều tra hết ngọn nguồn về tôi sao?”

Anh lắc đầu: “Tôi đi theo cô mới biết được Cổ Dụ Thành kia, cái khác tôi không rõ lắm.”

“Nói dối.” Triệu Kim Hạ nắm chặt gậy trong tay.

“Tôi không nói dối, nếu tôi điều tra cô một cách rõ ràng vậy thì tôi sẽ phạm pháp.” Giang Trạm cảm thấy hơi uất ức, anh xoay mặt qua, quay người muốn đi.

Phạm pháp?

Triệu Kim Hạ có hứng thú, gọi anh lại: “Luật pháp của địa ngục các người có giống với nhân gian không?”

Giang Trạm thấy cô đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật trang sách, anh hơi buồn cười.

“Không giống.”

“Không giống chỗ nào?”

“Không thể nói.”

“Tại sao?”

“Nói ra cũng là phạm pháp.” Anh cũng không quên vụ việc về Viên Gia Văn, cũng không biết Viên Gia Văn từ đâu biết được những chuyện về bọn họ, phục vụ nhân loại không thể có bất cứ ý ép buộc nào, nếu không cũng coi như là vi phạm luật pháp của địa ngục. Nhân loại uy hiếp ác ma, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.

Triệu Kim Hạ cảm thấy chẳng thú vị, cô xoay người về phòng sách, đi tới trước bàn tháo mắt kính ra.

“Vậy, nếu các anh giết người thì sẽ thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.