Giang Trạm sinh bệnh, căn bệnh rất kỳ quái, nhất là khi ở lâu bên cạnh Triệu Kim Hạ thì bệnh sẽ nặng hơn. May mà ban ngày anh bận rộn nhiều việc không ở bên cạnh cô, nhưng càng không ở bên cô thì bệnh càng không tốt.
Cà phê La Tư pha rõ ràng bỏ vào rất nhiều đường, nhưng vẫn đắng hoặc là quá ngọt, cả hai đều khiến người ta phát hoảng. Anh than phiền với La Tư, cậu ta cũng rất rầu rĩ nói: “Vì sao chỉ anh uống mới bắt bẻ vậy hả? Người khác đều cảm thấy không tệ.”
Lộ Du Du nghe vậy, cố ý làm một cốc trà sữa độ ngọt vừa vừa cho anh. Giang Trạm uống một ngụm, bởi vì mùi vị mới mẻ, anh cảm thấy uống ngon lắm, khen ngợi vài câu, nhưng sau khi uống nữa thì mùi vị lại trở nên kỳ lạ.
“Anh sẽ không ngã bệnh chứ?” Lộ Du Du nói xong muốn vươn tay sờ độ ấm trên trán anh, anh rụt người về sau, tránh đi bàn tay của Lộ Du Du. Tự anh sờ trán mình, “Tôi không sao.”
La Tư nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ác ma sao có thể ngã bệnh…”
Giang Trạm uống một hơi hết trà sữa, anh ôm chiếc xe cân bằng của mình ra ngoài đi dạo. Anh muốn đi điều tra Lâm Thụ, trong vòng ba tháng phải thu phục được một khách hàng cấp A, bằng không ba tháng sau anh phải ăn không khí. Một tháng tám ngàn, anh cảm thấy không đủ xài, bây giờ còn phải để dành tiền, tám ngàn đồng lại giống như càng không đủ.
Giẫm lên xe cân bằng đi được một đoạn đường, anh lại quay về tìm La Tư, chìa tay tìm cậu ta đòi tiền chia lãi.
La Tư ngớ ra, hình như đây là lần đầu ma vương tìm thẳng cậu ta đòi tiền chia lãi.
“Anh cần tiền làm gì?”
“Mời Lâm Thụ ăn chút gì đó, tôi không có tiền, phần để dành không thể động tới.”
La Tư kéo ra ngăn kéo thu ngân, cho anh ba trăm đồng, nói: “Lâm Thụ? Là cái cô sinh viên kia ư? Nếu là sinh viên thì ba trăm là đủ rồi, ăn thêm hai bữa cũng đủ.”
Giang Trạm đoạt lấy tiền giấy trong tay cậu ta, nhìn chằm chằm La Tư không rời, ánh mắt anh như lưỡi dao khiến La Tư phải lùi về sau, càng lùi càng thấy tội lỗi. Giang Trạm nở nụ cười nói: “Nếu cậu ở quân đội nhà họ Giang của tôi, thế thì khẳng định là một người giỏi tiết kiệm.”
“Ông chủ kỳ lạ quá…” Lộ Du Du nhìn bóng lưng Giang Trạm rời khỏi, nói với La Tư. La Tư cười cười, “Anh ta vẫn vậy.”
*** ***
Lâm Thụ đeo ba lô ngồi ở quán ăn gọi một ly nước ngọt.
Cô ta đang làm bài, làm được một nửa thì phiền não bắt đầu cào tóc rồi lại tính tiếp. Đầu óc của cô ta đã bắt đầu xảy ra vấn đề. Người có chỉ số thông minh rất cao đều phải trả một giá lớn, giác quan của bọn họ nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, bất cẩn một tí sẽ khiến bản thân căng thẳng, nghiêm trọng hơn là bệnh thần kinh. Ba của Lâm Thụ chính là một ví dụ, ở trong phòng thí nghiệm thời gian dài, chỉ dựa vào chỉ số thông minh cao sinh sống, ngay cả yêu đương kết hôn sống chết đều như là nhiệm vụ theo tuần hoàn được thế hệ sắp đặt mà thôi, cứ sống như vậy ba cô ta càng ngày càng kỳ lạ, không thể tự lo liệu cuộc sống, mạng lưới quan hệ cũng không bình thường, khiến người xung quanh bắt đầu xa lánh sự tồn tại của ông ta, cấp trên lãnh đạo cũng không hiểu được, cuối cùng ba mất đi công việc ở phòng thí nghiệm, suốt ngày ở trong nhà làm thí nghiệm chưa hoàn thành của mình, khiến bản thân người không giống người quỷ không giống quỷ —— bệnh thần kinh, ba dĩ nhiên không khác mấy với bệnh thần kinh. Cô ta hiện giờ cũng sắp đi trên con đường của ba mình.
Cô ta rất sợ, cô ta chỉ mới mười tám thôi, dựa vào chỉ số thông minh như vậy tương lai tiền đồ vô hạn, nhưng bởi vì gien chất lượng kém do ba lưu lại mà phải biến thành một người mắc bệnh thần kinh sao?
Cô ta dùng sức bẻ gãy cây bút, dùng sức gõ đầu mình, trong đầu đột nhiên hiện ra rất nhiều con số xâu lại loạn xạ trước mắt cô ta, dây thần kinh sọ phát lệnh quá nhanh, nhanh đến mức không thể nào đọc hết mệnh lệnh, vì thế cô ta nhức đầu, đôi mắt cũng đau theo, đầu óc rối loạn đến nỗi cô ta hận không thể đánh vỡ đầu mình ——
Động tác bỗng nhiên khựng lại, cô ta không gõ được nữa, toàn thân bất động.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh đàn ông cố ý đè thấp, giọng nói trong trẻo, chỉ là thông qua âm thanh cô ta cũng có thể nghe ra đối phương không lớn tuổi lắm, trong giọng nói còn có chút non trẻ, càng chứng minh tuổi tác của người đó không lớn.
“Ngược mình như vậy làm gì?”
Người đàn ông bưng tới hai cốc trà sữa, một cốc có vị ngọt đặt trong tay cô ta. Anh đi vòng qua ngồi trước mặt Lâm Thụ, uống ngụm trà sữa vị xoài chuối tiêu mà mình chưa từng uống, mùi vị mới lạ, anh uống rất thoải mái. Anh xắn lên tay áo của mình một chút, xắn lên rất gọn gàng, anh làm ra vẻ hứng thú cầm sách vở của Lâm Thụ, thể chữ chi chít trên đó khiến đầu óc anh mơ màng, để không mất mặt mũi anh còn giả vờ lật xem vài trang mới trả lại sách vở cho cô ta.
Ngón tay anh gõ nhẹ lên bàn mấy cái, Lâm Thụ liền có thể động đậy.
Cô ta nắm lấy tóc mình, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, hỏi: “Anh là ai?”
Còn trẻ, âm thanh khàn khàn kỳ quái, giọng nói quá già dặn.
Người đàn ông rút ra danh thiếp trong túi đặt lên bàn, hai ngón tay đè lên đẩy tới trước mặt Lâm Thụ. Cô ta nhìn thấy cái tên màu xám nhạt in trên danh thiếp màu đen, Giang Trạm. Trên danh thiếp chỉ có tên và cách liên lạc, không còn gì khác cả, đây là loại chào hàng gì hả? Tên công ty cũng không có, chào hàng cái gì?
Cô ta cào tóc mình, dùng sức đè đầu mình, da đầu bị ngón tay ấn chặt sẽ khiến thần kinh thả lỏng một tí —— cô ta chỉ có thể thông qua phương thức tự ngược để khiến mình thả lỏng.
“Tôi chỉ là học sinh, anh muốn chào hàng thì tìm người khác đi.”
Giang Trạm mặc kệ cô ta nói gì, anh chỉ nói điều mình muốn nói: “Bệnh nhức đầu của cô hình như rất nghiêm trọng.”
Lâm Thụ mở to hai mắt nhìn anh, vốn chỉ hơi kinh ngạc, không ngờ người đàn ông trước mắt lại nói tiếp: “Chỉ số thông minh quá cao, không thể điều khiển đầu óc, có phải rất khó chịu không?”
Lâm Thụ vừa kinh vừa sợ, vội vàng thu dọn sách vở của mình chuẩn bị rời khỏi: “Tôi không biết anh nói cái gì.”
Cô ta đến trường, mẹ sẽ dạy cô ta đừng nói với bất cứ người nào ba mình là ai. Cô ta từng thử một lần, sau khi nói với người khác ba mình là ai thì nhận được sự khinh thường chê ghét của người khác.
“Hóa ra là con gái của kẻ tâm thần.”
“Chúng ta đừng chơi với cô ta nữa, bệnh thần kinh sẽ lây đó.”
“Con gái của kẻ tâm thần nói không chừng cũng sẽ mắc bệnh đó, mẹ tôi nói, ba thế nào thì con gái thế đó.”
……
……
Lâm Thụ nghe lời mẹ không bao giờ nhắc tới ba mình nữa, nghe lời mẹ coi mình chưa từng có ba, thế thì có lẽ cô ta sẽ thoát khỏi, nhưng huyết thống thì không.
Giang Trạm giữ cô ta lại, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nói với cô ta: “Đừng sợ, tôi không phải kẻ xấu đâu.”
Lâm Thụ tỏ vẻ cảnh giác, giống như đang nói hiện tại anh giống như một kẻ xấu.
Giang Trạm cười bất đắc dĩ, lấy trà sữa trên bàn nhét trong tay cô ta, nói: “Vị dâu, không biết cô có thích không.”
Lâm Thụ đứng lại, không dám động đậy.
“Ơ kìa, ở đây đông người như vậy, tôi sẽ không làm gì cô.”
Lâm Thụ nhìn xung quanh, đúng vậy nơi này có rất nhiều người, còn có máy quay, anh không thể làm gì cô ta, thế là cô ta ngồi xuống ôm chặt ba lô của mình, đặt trà sữa ở một bên. Cô ta không uống đồ của người lạ.
Giang Trạm chống cằm nhìn cô ta, cười: “Tôi có thể giúp cô.” Anh chỉ tấm danh thiếp trên bàn, “Nếu cần tôi giúp thì hãy liên lạc với tôi, gọi tôi lúc nào cũng được.” Nói xong anh đứng dậy rời khỏi quán ăn.
Bên ngoài, dưới ánh mặt trời, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng tay cầm một cốc trà sữa vừa đi vừa uống, sau khi đi được vài bước thì anh quay đầu nhìn Lâm Thụ, vẫy tay chào cô ta, trong chớp mắt anh biến mất…
Lâm Thụ cách cửa kính nhìn ngã tư đường bên ngoài, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Cái tên trên danh thiếp tựa như có sinh mệnh, hơi nóng truyền tới ngón tay cô ta. Cô ta hoảng sợ, ném đi danh thiếp trong tay, nhưng nhớ tới anh nói có thể giúp được mình, thế là cô ta lại nhặt về tấm danh thiếp kia.
Người đàn ông biến mất rất kỳ lạ.
Lâm Thụ không biết có nên tin anh không, nhưng đây là một vấn đề đáng để cô ta truy xét. Cô ta đeo ba lô đi tới thư viện, chuyện không biết, cô ta phải đi tìm một vài chứng cứ để chứng minh mắt mình không có vấn đề.
Chỉ sợi ném ra, sớm muộn cũng có thể thu lại.
Giang Trạm không vội, thời gian còn sớm, kỳ hạn ba tháng mà.
Lại đến buổi tối, trước kia Giang Trạm đều khó dằn lòng mà tới nằm trên sô pha trong nhà Triệu Kim Hạ, bây giờ anh chẳng dám đi, đi một lần phát hoảng một lần, anh cảm thấy bệnh tình của mình ngày càng nghiêm trọng.
Anh ở tại tòa nhà đối diện Triệu Kim Hạ, ngồi trên tấm bảng quảng cáo thật to nhìn ban công nhà Triệu Kim Hạ —— thật là không nghe lời, cô kéo màn kín mít, thế thì anh không thể nào nhìn lén cô được.
Anh không dám đi vào, muốn nhìn cô lại không nhìn thấy…
A May gọi điện thoại cho anh, hẹn anh tới buổi tụ tập.
Buổi tụ tập là do bạn bè giàu có của bạn trai giàu có của A May tổ chức. A May còn gọi La Tư đến, đúng lúc lại là thứ năm, Mạnh Bà cũng đến, vẫn mặc trang phục thời Hán, gây ra không ít sự chú ý. Giang Trạm vừa tới, các cô bạn gái do A May sắp xếp giống như lang sói nhào tới trên người Giang Trạm, anh rụt vai, đẩy La Tư lên thuận lợi chạy đi.
A May đứng trên sân khấu làm DJ, thấy một màn như vậy cô ta kéo bạn trai bên cạnh cười to.
Giang Trạm tưởng rằng tụ tập giống như lần trước, mấy nhân viên địa ngục ngồi cùng nhau uống chút rượu tâm sự mà thôi, ai ngờ lại giống như bây giờ —— Giang Trạm đứng bên cạnh hồ bơi, kinh ngạc nhìn thấy các phụ nữ ở hồ bơi mặc đồ rất hở hang. Anh vừa mới xoay người thì A May từ trên sân khấu nhảy xuống, đẩy anh vào trong hồ bơi.
Cô ta ngồi xổm bên hồ bơi, nhìn Giang Trạm cười nói: “Giang Trạm, anh đừng bảo thủ quá, bây giờ anh không còn là người của thời đại kia, bây giờ người người đều tự do, anh cũng tự do, muốn làm gì thì làm cái đó.”
Giang Trạm đạp nước mấy cái, phát hiện nước không sâu, anh bèn đứng trong nước nhìn A May.
A May vươn tay ra về phía anh, kéo anh lên. Cô ta bá vai anh, bảo anh nhìn xung quanh, nói: “Anh xem, mấy người kia cũng từ địa ngục, bọn họ đâu có nhàm chán như anh. Thời gian của con người rất ngắn, hiếm khi gặp được người mà mình cảm thấy không tệ, không xảy ra chút gì, chờ thời gian đến rồi thì không còn cơ hội. Anh cũng biết, con người vừa đến thời gian, sau khi bắt đầu lại thì không còn là người kia nữa, tính cách diện mạo âm thanh đều thay đổi, linh hồn vẫn như cũ thì có ích gì chứ, căn bản chẳng nhớ anh đâu.”
A May vỗ vai Giang Trạm: “Ôi ma vương, anh không phải chứ? Ngoại trừ ác ma, mọi người đều có cơ hội uống chén rượu quên lãng, uống rồi thì không nhớ gì cả, quản anh thời gian trước đó có yêu ai hận ai, trải qua cực khổ hạnh phúc gì, tất cả đều biến mất ——” Cô ta còn nói chưa hết thì Giang Trạm đột nhiên bỏ chạy, đẩy ra một cánh cửa rồi biến mất.
A May vỗ bàn tay ướt sũng, hừ cười.
Hoắc Thiếu Bạch đi tới sau lưng cô ta, thấp giọng hỏi: “Bạn em sao thế?”
A May xoay người ôm lấy anh ta, buồn bã nói: “Em nói với anh ta, thời gian của con người rất ngắn, có thể trôi qua trong chớp mắt, sau khi qua rồi thì không còn gì nữa, tất cả đều sẽ tan thành mây khói.”
Hoắc Thiếu Bạch không nói gì, xoa ót A May. A May cười nheo mắt lại, cô ta nhón chân ôm cổ anh ta, dùng sức hôn anh ta.
Đối với bọn họ tất cả đều sẽ tan thành mây khói, nhưng đối với ác ma thì không. Tội bọn họ phạm quá nặng, không thể bù đắp, vĩnh viễn không được uống rượu quên lãng chính là sự trừng phạt đối với ác ma bọn họ, muốn bọn họ sống cùng thời gian, thời gian không ngừng lại, bọn họ vĩnh viễn sống trong lạnh buốt, sống mà ghi nhớ mọi đau khổ bi thương tuyệt vọng…
A May chưa từng nói với Giang Trạm, rất lâu rất lâu trước kia, khi Giang Trạm còn ở trong địa ngục chịu đủ tra tấn, cô ta đã từng gặp Giang Yên, em gái của Giang Trạm. Giang Yên không chịu đến Vong Đài, cô biết anh trai mình nghiệp chướng nặng nề, ở trong địa ngục chịu đủ tra tấn, bên tai mỗi ngày đều là tiếng la hét đau khổ của anh, cô cầu xin khắp nơi muốn gặp anh trai mình, tới cuối cùng cô buộc lòng phải đi, chỉ có thể cầu xin khắp nơi giúp đỡ gửi lời cho anh trai, nhưng không ai bằng lòng giúp đỡ, dù sao người kia là ác ma mà. A May ở đây lâu lắm rồi, lâu đến mức tò mò về Giang Yên, vì thế cô ta chủ động đồng ý giúp đỡ.
Giang Yên muốn cô ta giúp chuyển lời: “Thất ca, muội không trách huynh.” Giang Yên che mặt gào khóc, khóc xong thì cười, nói, “Nếu, nếu thất ca còn nhớ tôi, xin cô hãy giúp tôi chuyển lời này cho huynh ấy, nếu không nhớ…nếu không nhớ thì không cần nói, nếu huynh ấy quên được thì thật sự tốt quá.”
A May lén nhìn ký ức của Giang Yên mới biết được cô chết trên chiến trường, chết dưới mũi tên của Giang Trạm.
Mũi tên kia dính gỉ ngàn năm, rất nặng nề.
Có lẽ Giang Trạm quên rồi? Ít nhất, anh thoạt nhìn không đau khổ như khi ở địa ngục.
*
Giang Trạm đột nhiên từ ban công chạy vào, nhấc mạnh màn cửa lên, xông vào trong bầu không khí mờ tối mà cô cố ý xây dựng. Anh bỗng nhiên phát hiện Triệu Kim Hạ không xem tivi mà nhìn về phía ban công ——
Cô dựa nghiêng vào sô pha, cánh tay đặt trên lưng ghế chống đầu mình, nhìn thấy Giang Trạm đột ngột xuất hiện, vẻ mặt chết lặng của cô hơi thay đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]