Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

________________

"Ừ, cậu cứ tiếp tục đi."

Kỷ Minh Tranh mở một trang hồ sơ bệnh án, kiểm tra đối chiếu số liệu, bổ sung ghi chép quan sát để tiến hành phân tích theo dõi.

Lại đến mùa mưa dầm, thậm chí cả cuốn sổ tay cũng ẩm ướt, nhưng tay Kỷ Minh Tranh rất khô ráo, cô không thoải mái xung quanh cổ tay, đầu đã không ngẩng lên nói với Bành Hướng Chi.

"Bùm" một tiếng vang, Bành Hướng Chi từ phía bàn đối diện bàn bước tới, đập bàn hai cái bàn cảnh báo Kỷ Minh Tranh tôn trọng nàng một chút: "Cậu có nghe mình nói không đấy?"

"Mình nói, Hướng Vãn xuyên không đến đây."

Khi nói điều này, nàng đã dùng một biểu cảm khoa trương để giải quyết những bí ẩn của vũ trụ, lại sợ rằng tai vách mạch rừng nên hạ giọng xuống, trông cứ lấm la lấm lét.

Kỷ Minh Tranh đặt bút xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nàng: 'Ừ, sau đó thì sao?"

Lần trước Bành Hướng Chi nói đến Dao Dao và Lý Kiều ly hôn, trước khi ly hôn đã đi đến núi Ngũ Đài một chuyến, trong giới đều nói rằng gia đình cô ấy đã tìm đạo sĩ giải đầu cho cô ấy; lần trước là Chu Linh đột nhiên mất giọng nửa tháng, nàng cho rằng đó là lần trước khi thu âm bộ kịch linh dị mà không bái thần.

Lần này lại là chuyện gì nữa?

Bành Hướng Chi nhìn cô hai giây, ngồi trở lại trên ghế:" Kỷ Minh Tranh, cậu đã mạo phạm mình."

Nàng đã chia sẻ bí mật lớn nhất của nhóm sáu người với vợ của mình, trước khi chia sẻ còn xây dựng đủ thứ tâm lý, tiến hành cuộc họp với bốn người khác qua điện thoại kéo dài một tiếng đồng hồ, sau đó được tổ chức tín nhiệm để biến Kỷ Tiểu Tranh Tử hoàn toàn thành người một nhà.

Đây là một bí mật động trời, cấp bậc không thấp hơn "Thần thiếp tố giác Hi quý phi tư thông" trong "Chân Hoàn Truyện" là bao.

Bành Hướng Chi rất tổn thương, tổn thương rất sâu sắc, quay mặt nhìn sang Kỷ Minh Tranh, với vẻ mặt căm hận cô.

Kỷ Minh Tranh mỉm cười, cầm bút lên tay phải quay nửa vòng, sau đó tay trái cầm lấy bút phía trước, ngang thành một đường thẳng hợp quy tắc, ánh mắt phía sau mắt kính cũng hợp quy tắc đối diện với Bành Hướng Chi: "Mình hiểu rồi, Hướng Vãn là xuyên không tới."

Bành Hướng Chi nhướng mày, ánh mắt hận của nàng thu lại nửa tấc.

Kỷ Minh Tranh nhếch miệng: "Xin mời biện hộ."

"Ý gì?"

Bút trong tay chậm rãi xoay, Kỷ Minh Tranh dùng giọng nói vừa lạnh vừa mềm của mình hỏi: "Bình thường mà nói, mọi người thường nói du hành thời gian, ừm, cũng chính là xuyên không, có hai loại hình thức —— trong tiểu thuyết cậu đọc có. Xuyên hồn và xuyên thân, Hướng Vãn thuộc loại nào?"

"Hả?" Bành Hướng Chi sững sờ một chút.

"Xuyên hồn không có khả năng lắm," Kỷ Minh Tranh cố gắng sử dụng thuật nói chuyện trong tiểu thuyết Bành Hướng Chi có thể hiểu, "Em ấy cần tìm một cơ thể, huống hồ, việc linh hồn xuất ra khỏi cơ thể không phù hợp với hệ thống khoa học, đối với cá nhân mình mà nói là một sự tồn tại không hợp lý gì cả."

Cô đặt đầu bút xuống, xách phần đuôi trên bàn sơ sơ một chút, giống như một đường phân chia.

"Vậy em ấy chắc là xuyên thân đó." Bành Hướng Chi rơi vào trầm tư, giọng điệu cũng yếu đi một chút.

Kỷ Minh Tranh lại cười, mỉm cười duyên dáng, gật đầu: "Từ sinh vật học mà nói, con người được tạo thành từ tế bào. Về mặt vật lý học mà nói, con người, cũng như mọi vật thể khác, được cấu thành từ các hạt. Cậu có biết điều này có nghĩa là gì không?"

Không biết, Bành Hướng Chi hơi đơ ra, lắc đầu.

"Chính là nói, con người cho dù là phân chia thành đơn vị cơ bản, mỗi đơn vị đều có chất lượng."

Ồ, vậy thì sao?

Kỷ Minh Tranh uống một ngụm trà: "Theo lý thuyết nêu ra của "Thuyết tương đối", chỉ những vật thể di chuyển với tốc độ ánh sáng mới có thể quay ngược thời gian, tuy nhiên, bất cứ vật thể có khối lượng nào cũng chỉ có thể vô hạn tiếp cận với tốc độ ánh sáng, không thể đạt tới tốc độ ánh sáng, càng không thể vượt qua tốc độ ánh sáng."

Kỷ Minh Tranh dừng lại đúng lúc, để Bành Hướng Chi tiêu hoá một chút.

Bành Hướng Chi nghe hiểu, Kỷ Minh Tranh cho rằng, chuyện Hướng Vãn xuyên không này, không có tính khoa học.

Tóc xoăn và đôi môi đỏ của đạo diễn nổi tiếng ôm mặt rơi vào trầm tư.

Đúng ha...... Bành Hướng Chi nhíu mày, sao Hướng Vãn xuyên không đến đây được? Trong đầu xuất hiện một Hướng Vãn ở trong không gian giống như ánh sáng vặn vẹo lôi kéo, bị hút vào một hố sâu hay gì đó, sau đó lại ở hiện đại hình thành hình ảnh tổ hợp Chu Tân Hướng Vãn.

Ôi, đúng thật, có chút không dám tưởng.

Bành Hướng Chi trưởng thành, bởi vì nàng đã cân nhắc chuyện này trong lòng cả đêm, cho đến trưa ngày hôm sau mới gọi điện thoại cho Vu Chu.

"Thế nào thế nào, bác sĩ Kỷ nói sao?" Vu Chu hóng hớt online, một chút hào hứng.

Bành Hướng Chi im lặng mười giây, dùng giọng điệu của người trung niên hút thuốc nói: "Chúc à, lúc Hướng Vãn của chúng ta xuyên tới, em có thấy không?"

"Hả?" Đầu bên kia điện thoại cũng sửng sốt.

Bành Hướng Chi thay đổi nằm trên sô pha bên cạnh, da đầu ngứa ngáy, với những lời phổ biến trên mạng, nàng cảm thấy như não mình đang phát triển.

Nàng nói lời thấm thía: "Trái cam nhỏ của tôi nói, cô ấy cảm thấy việc Hướng Vãn xuyên không không khoa học, sau đó phân tích một đoạn dài cho tôi, tôi nghe xong, cũng cảm thấy không khoa học."

......

Vu Chu không nói gì.

"Em nói," Bành Hướng Chi nghi ngờ mà chớp mắt, "Em là tận mắt nhìn thấy em ấy rớt xuống nhà em? Có khả năng, em ấy bị mất trí nhớ hay gì đó, quên đi những chuyện trước kia không?"

"Bành Hướng Chi." Vu Chu liền gọi cả tên lẫn họ, "Chị yêu đến lú rồi à!"

Không chịu được nữa, thật sự không chịu được nữa, quen biết nhiều năm như vậy, Bành Hướng Chi chưa bao giờ nghi ngờ lời của cô nàng và Vãn Vãn nói, bị bác sĩ Kỷ nói dăm ba câu, đã bị lung lay? Sụp đổ? Hủy diệt?

Hủy diệt là sự tin tưởng của họ, tình bạn của họ, họ hỗ trợ nhau chống đỡ cộng đồng đi qua năm tháng!

"Đừng đừng đừng, đừng đừng đừng đừng đừng," Bành Hướng Chi nhanh chóng nói, "Ơ kìa, tôi chỉ hỏi chút thôi, em không cần phản ứng thái quá như vậy, tin tưởng hay không, làm thế nào có thể có giá trị đến đó được."

Vu Chu tức giận, chim cúc nhỏ giận rồi, vốn dĩ không muốn để ý đến nàng, bình tĩnh một chút lại nói: "Vãn Vãn nói chuyện như thế nào, hệ thống tri thức có phải không ở nơi này của chúng ta không, chính chị đã tiếp xúc nhiều năm như vậy, còn có còn có, lúc trước ở bệnh viện, em ấy sống chết như thế nào, làm sao thuốc và châm cứu đều không có hiệu quả, rõ ràng chị đã nhìn thấy, bây giờ lại hỏi những điều này."

Haizz, phải ha, đúng thật là vậy.

Lúc trước bản thân không phải suýt chút nữa bị Hướng Vãn "đánh" đến khóc sao?

Bành Hướng giống như một cây cỏ không hề có chính kiến, gió thổi chiều nào theo chiều đó.

Nhưng...... Tranh Tử nói rất có lý mà, hơn nữa lúc nói, cũng ~ rất ~ ngầu.

Bành Hướng Chi cúp điện thoại, có chút tang thương, tại sao, tại sao lại là Bành Hướng Chi thừa nhận tất cả những điều này, chuyện của Hướng Vãn sáu người trong nhóm nói một vòng, mỗi người đều tiếp thu mức độ tốt, sao Tiểu Tranh Tử thì không được.

Sao lại là nàng, đại nữ chủ Bành Hướng Chi, phải thừa nhận loại xung đột giữa tình yêu và tình bạn này.

Nàng quyết định cuối tuần hẹn Hướng Vạn và Triều Tân ra, tự mình xem lại.

Sáu giờ năm người, Bài Bài tính nửa người. Vẫn cứ là tiệm lẩu bò Triều Sán, chủ đề lần này là dùng sự tồn tại của bản thân Hướng Vạn để khiêu chiến với nền giáo dục mà Kỷ Minh Tranh đã nhận được trong hơn 30 năm.

Trước khi mở màn thì bỏ thịt viên xuống trước, Bành Hướng Chi hiểu.

Nàng bưng một đĩa thịt viên đổ xuống: "Vãn Vãn à, gần đây em thế nào?"

Hướng Vãn cắn một miếng rau xanh, chậm rãi nuốt xuống rồi mới mở miệng: "Cũng không tệ."

"Phải ha, Bài Bài vẫn phát triển rất khỏe mạnh?"

Hướng Vãn nhìn nàng một cái, giơ tay dùng khăn ăn lau miệng: "Không tệ."

Ây, Bành Hướng Chi nháy mắt với Kỷ Minh Tranh từ trên khuỷu tay, đánh giá cái "không tệ" này, lại đánh giá hành động của cô nàng, người hiện đại là lau, người ta từ nhỏ đã dùng khăn tay nên mới chặm qua chặm lại như thế này.

Ánh mắt còn chưa có dùng ra, nàng đã nhìn thấy Tô Xướng đối diện cũng chặm khăn giấy lên khóe miệng.

Đậu má......

Kỷ Minh Tranh nhìn ra nguồn gốc ánh mắt của nàng, hiểu ra, mím môi trộm cười.

"Vãn Vãn, em đang thực tập ở viện bảo tàng kia, có phải rất như cá gặp nước không? Nhìn thấy những viên ngọc và kẹp tóc gì đó khá thân thuộc phải không? Lúc trước em đi tham quan chỗ bọn em khảo cổ, có phải các bạn học của em còn ở đó lấy bút lông nhỏ, em nhìn một cái là biết nó thuộc triều đại nào không?"

Bành Hướng Chi hướng dẫn từng bước.

"Cuối kỳ dì ấy trượt môn suýt chút nữa không tốt nghiệp được." Bài Bài nói: "Vẫn là mẹ con đưa dì ấy đi thi lại."

Khi người lớn đang nói chuyện trẻ con bớt xem mồm vào.

Bành Hướng Chi nhìn Triều Tân với ánh mắt như muốn nói "Chị vẫn là quản một chút đi".

Triều Tân vẻ mặt lười biếng, nhưng ánh mắt lại có chút chột dạ, cô ấy hắng giọng bỏ thịt viên vào bát của Hướng Vãn.

Rốt cuộc, là cô ấy không thể nhịn được đi đến hiện trường khai quật tìm Vãn Vãn, mà Hướng Vãn cũng khó kìm lòng nổi, đưa cô nàng đến một khách sạn ở trấn bên cạnh ở một đêm, lúc lén trở về thì bị phát hiện, lớp đó trừ điểm rất nghiêm khắc.

Vẫn may Hướng Vãn đã thể hiện rất tốt trong thời gian thực tập tại viện bảo tàng, nên vẫn thuận lợi được giữ lại, chỉ là không lấy được biên chế. Có điều Hướng Vãn vốn dĩ cũng không muốn, cô nàng nghe người ta nói, trong thể chế không được đồng tính.

Ừ, người nói với cô nàng chính là Bành Hướng Chi. Không biết đây có phải là bài học rút ra từ việc Kỷ Minh Tranh bị tố cáo hay không.

Bây giờ thì tương đối tự do, Hướng Vãn có thể làm việc ở viện bảo tàng mình thích. Nội dung công việc cũng tương đối thoải mái, còn có thể chiếu cố lồng tiếng, các loại đề tài đều không chịu hạn, nhàn rỗi tới tham gia chương trình, cân bằng hai chiều rất tốt.

Mấy năm nay tích góp được chút tiền, cô nàng chuẩn bị mua một căn nhà nhỏ theo yêu cầu của fan mama.

Các fan trên mạng không rõ cô nàng sống ở nhà cô Triều, chỉ muốn cô nàng ổn định một chút. Giờ thị trường cũng đã ổn, Hướng Vãn liền quyết định mua rồi thu tiền thuê.

Triều Tân tách thịt dọc theo xương cá, đặt vào một cái đĩa nhỏ, sau đó tự nhiên đổi đĩa với Hướng Vãn.

Hướng Vạn ăn cá đã được tách xương, nhìn thấy chả cuốn Bài Bài thích ăn đã xong, dừng lại động tác, vớt ra để ráo để sang một bên cho cô bé.

Bành Hướng Chi tràn ngập cảm xúc trước hành động nhỏ này. Bất luận Hướng Vãn có lai lịch thế nào, giờ đây cô nàng đã có người nhà ở đây, một người yêu thương cô nàng bằng mọi cách có thể, cô nàng cũng có trách nhiệm và ràng buộc.

Có lẽ người khác sẽ cảm thấy, một cô gái trẻ trung xinh đẹp ở độ tuổi đôi mươi kiên quyết làm mẹ nhỏ là yêu đương mù quáng, nhưng chỉ có mấy người bọn họ biết, sự tồn tại của Bài Bài, nói một cách khách quan đã bù đắp cho việc Hướng Vãn thiếu hụt quan hệ tình thân, không phải yêu ai yêu cả đường đi đơn giản như vậy.

Haizz, Bành Hướng Chi thở dài, không muốn tìm hiểu thêm, an phận ăn xong bữa cơm này.

Kỷ Minh Tranh nhìn nàng như có suy tư, giơ tay đẩy mắt kính đã bị hơi lẩu làm mờ.

Bành Hướng Chi không nhắc lại luận chứng về lai lịch của Hướng Vãn nữa, nàng cảm thấy không phải là rất quan trọng. Buổi tối như thường lệ mở máy tính làm việc, mở kịch bản ra, nàng nghiêm túc đọc, bỗng nhiên cảm thấy mình cũng giống như một người xuyên không, những câu chuyện kì lạ chính là cuộc sống nàng đã trải qua nhiều lần. Bọn họ như người kiếm sống bằng nghề biểu diễn, đã sớm sống trong câu chuyện hàng nghìn lần rồi.

Mở cửa, Kỷ Minh Tranh mang trái cây đi vào, nhìn Bành Hướng Chi đang đơ người trước kịch bản, kéo tay nàng.

"Mệt hả?"

"Một chút." Bành Hướng Chi ôm eo Kỷ Minh Tranh, dúi đầu vào.

"Vậy, bí mật của mình, hôm nay cậu có còn đủ sức nghe không?" Kỷ Minh Tranh hỏi nàng với giọng điệu rất mềm mại.

"Hả?" Bành Hướng Chi dựng tai lên.

Kỷ Minh Tranh cúi đầu, ngậm cười nhìn vào mắt nàng, dùng giọng gió nói: "Lúc nào cũng nhìn người khác, cậu không có phát hiện ra mình cũng xuyên không à?"

Hả? Não heo Bành Hướng Chi có hơi quá tải.

Vãi chưởng, nàng nghiêm túc suy nghĩ về cách ăn mặc và hành vi của Kỷ Minh Tranh.

"Cậu không cần lừa mình, cậu nói cái gì mình cũng sẽ tin, Vu Chu nói, mình là yêu đương mù quáng." Bành Hướng Chi ngẩng đầu trông mong nhìn cô.

Kỷ Minh Tranh cười, mềm mại lại ngoan ngoãn, cô chớp mắt vuốt mặt Bành Hướng Chi: "Mình là Kỷ Minh Tranh năm phút sau xuyên trở về, mình tới nói cho cậu biết, giây tiếp theo, Kỷ Minh Tranh muốn hôn cậu."

Cô cúi đầu hôn lên khóe miệng Bành Hướng Chi.

Trong lúc đang ăn lẩu, nhìn thấy Bành Hướng Chi trầm mặc, một tiến sĩ có hơn 30 năm giáo dục về khoa học, đột nhiên phát hiện ra một giải pháp mới. Cô vẫn cứ tin vào khoa học, nhưng cô cũng tin Bành Hướng Chi giống vậy.

Bởi vì cô cũng từng gặp một sự việc mà cả vật lý học lẫn sinh vật học đều không thể giải thích được, cũng là một bí mật Bành Hướng Chi đã nói cho cô biết, gọi là ——

Tình yêu.

Hết.

____________________

Editor: Cuối cùng cũng hoàn thành bộ truyện này rồi. Mình rất thích bộ truyện này, nghe kịch truyền thanh còn đã nữa. Các bộ truyện trong hệ liệt đã có truyện tranh rồi, manifest bộ này sẽ có truyện tranh. Nghe tin phim "Pháo Hoa Năm Ngoái" ngoại truyện của truyện sắp chiếu rồi, có 26 phút thôi mà không biết bao giờ chiếu nữa!!!

Có thể bạn chưa biết tác giả Thất Tiểu Hoàng Thúc đã sáng tác hệ liệt "Vũ Trụ Vỗ Vỗ" chỉ trong vòng 5 tháng. Một con số thật là kinh hoàng :)))

*Vũ Trụ Vỗ Vỗ bao gồm ba tác phẩm:

- Giúp Tôi Vỗ Vỗ: Vu Chu (1998) x Tô Xướng (1993)

- Vãn Triều: Hướng Vãn (năm Tân Nguyên thứ 24) x Triều Tân (1991)

- Đều Thời Đại Nào Rồi: Bành Hướng Chi (1992) x Kỷ Minh Tranh (1992)

(Mọi người muốn hiểu cả hệ liệt thì có thể đọc theo thứ tự như trên)

Chân thành cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình từ đầu đến khi kết thúc bộ truyện này. Hẹn mọi người ở tác phẩm cùng hệ liệt tiếp theo.

-8/9/2024-

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.