Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

________________

Rất kích động, là loại kích động cả đêm giống như đều phóng đãng ở trong nước, dư vị thật lâu không cách nào ổn định.

Có thể so sánh với làm một hồi yêu vui sướng tràn trề, Bành Hướng Chi thật sự rất muốn làm với Kỷ Minh Tranh, đã nhiều ngày rồi, nhưng kéo góc áo ngủ của Kỷ Minh Tranh, vẫn quyết định đi nhiều chuyện trước.

Kỷ Minh Tranh có chút không biết nói gì, đến thư phòng tiếp tục viết luận văn.

Bành Hướng Chi vốn muốn lên mạng tìm kiếm một vòng, nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy mình có thể không thể thừa nhận, vì thế gọi điện thoại cho Vu Chu, nghe cô nàng tổng kết tóm tắt.

Vu Chu thật sự rất không muốn xuất hiện vào buổi tối nữa, sợ bị người ta nói xấu, nhưng hôm nay cô nàng quả thật hóng ăn dưa, nghe xong toàn bộ buổi livestream của Bành Hướng Chi.

Sau đó, năm giác quan trên khuôn mặt tập yoga trong hai tiếng.

"Thế nào?" Bành Hướng Chi đắp mặt nạ, hai chân đan chéo tựa lưng vào giường, có chút đắc ý.

"6." Vu Chu khẳng định trước.

"Không thể tưởng được, tôi gấp tám trăm lần, Bành Hướng Chi tôi thế mà lại công khai trước hai đôi các người, a ha ha ha, em cao thấp phải phục một cái, Bát Đại Cần Thái*."

*Bát Đại Cần Thái phát âm tương tự Bát Đại Khâm Sai bút danh của Vu Chu.

"Vậy em dập đầu với chị." Vu Chu cười.

"Ôi, bây giờ em đã giải mẫn cảm rồi hả cưng." Bành Hướng Chi chế nhạo cô nàng.

"Hôm nay Xướng của em xuất hiện, tôi giúp em quan sát một chút," Bành Hướng Chi nghiêm trọng lắc đầu, "Tặng em tám chữ, gánh nặng đường xa, gió tanh mưa máu."

"Tôi thì lại khác, chúng tôi cân bằng lưu lượng và thực lực rất tốt, đương nhiên cũng là bởi vì hai chúng tôi trời sinh một cặp cóc ghẻ thấy cũng phải nói xứng đôi, cho nên lần này công khai mới thuận lợi như vậy."

Vu Chu không nói gì, cũng không để cho nàng cút, có chút khác thường, Bành Hướng Chi nói vào mic: "Alo, alo?"

"Hay là em đọc cho chị nghe tiêu đề diễn đàn hiện tại nhé." Vu Chu mở máy tính, nhấp chuột vài cái.

Trong lòng Bành Hướng Chi căng thẳng, ngồi nghiêm chỉnh: "Mời nói."

Vu Chu hắng giọng nói: "Có rất nhiều thứ như vãi chưởng trời ơi, má ơi, em không nói nữa nhé, có nói ngọt, có nói không ngờ tới, còn có người thông báo số lượng siêu thoại CP của hai người, trong đó có ảnh photoshop của chị và cô Kỷ, em giúp chị lưu một tấm, cái ảnh photoshop này còn rất có feel."

"Bạn tốt." Bành Hướng Chi khen cô nàng.

"Mấy cái phía dưới chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy nhé."

"?"

"Chỉ có một mình tôi cảm thấy hai cô ấy có bắn đại bác cũng không tới sao? Tôi nghe nói hai cô ấy ở bên nhau còn khoa trương hơn cả mẹ kéo trạm C, không khác gì nghe nói Doraemon lưu luyến si mê Transformers."

"?" Bành Hướng Chi nhíu mày, "Ai là Doraemon, ai là Transformers?"

Vu Chu cười bò, đây chính là một đôi cóc ghẻ đi ngang qua cũng phải nói xứng đôi.

"Bình luận nói sao?"

"Chị muốn nghe sự thật không?"

"Nói nhảm."

"Đang thảo luận một tiến sĩ Giang Đại vì sao lại nhìn trúng chị. Còn có người tìm ra lúc đầu chị ghi hình FT, nói ân cần dạy bảo 'thành khẩn' cũng sẽ không đọc."

"Hừ......" Bành Hướng Chi nổi giận, "Không phải, trước khi công khai tôi không phải là cải thìa sao? Theo lý thuyết cô ấy hẳn là con heo ủng đồ ăn kia, sao vừa công khai bình luận đã đảo ngược rồi?"

Vu Chu hằn học thở dài: "Ai bảo có người lúc livestream làm anh hùng, lúc giải thích cho chị ấy thì ôm hết trách nhiệm vào mình, nói mình quên mất, mà người ta lại là một người chuyên nghiệp nghiêm túc giữ lời hứa như vậy, hơn nữa mấy tháng không rên một tiếng không giải thích nhiều, phối hợp với hào quang tiến sĩ của chị ấy, hình tượng đại lão trầm ổn này không cần quá mang cảm giác."

"Hơn nữa, chị còn nói, chị theo đuổi người ta, vậy xem ra chính là chị bẻ cong một lão cán bộ căn chính miêu hồng người ta rồi."

"À, vậy sao......"

"Ừ," chuột Vu Chu tiếp tục trượt xuống, "Còn có nói chị không được tốt lắm, biết rõ là hiểu lầm cũng không giải thích thay chị ấy, theo đuổi được mới nói, rất nghi ngờ chị thật sự thích chị ấy sao, mắt thấy vợ mình bị mắng."

Bành Hướng Chi rất chột dạ, nàng cảm thấy cư dân mạng mắng đến điểm mấu chốt, nàng đối với chân tướng này là tầng tầng bóc ra tầng tầng đảo ngược, ngay từ đầu cho rằng mình hôn cô, việc này không tiện nói ra, đi nhắn tin riêng giải thích một câu là hiểu lầm cũng không ai tin, sau đó phong ba trên mạng dần dần bình ổn, nàng sa vào quan hệ hiện thực giữa mình và Kỷ Minh Tranh, càng bởi vì sợ mang đến ảnh hưởng mà sinh ra tâm lý "Tránh hiềm nghi", cũng càng không có cơ hội đột nhiên làm sáng tỏ chuyện cũ.

Acc phụ phân tranh tạm thời không đề cập tới, chuyện "Khủng Nhĩ Cơ Oa" này khiến Kỷ Minh Tranh bị ụp nồi lâu như vậy, bản thân nàng cũng nên bị mắng chửi.

Cái quầy này trở ra rất đáng giá, nàng cảm thấy, cho dù người khác nói nàng không tốt, nói nàng không xứng với Kỷ Minh Tranh, vậy ít nhất quả cam nhỏ là quả cam ngon trắng nõn.

Bành Hướng Chi nghĩ nghĩ, cười.

Vu Chu cảm thấy rất quỷ dị, nàng không phải là bị kích thích đến điên rồi đó chứ.

"Còn nữa không?" Bành Hướng Chi hỏi cô nàng.

"Còn có chính là," Vu Chu cười khổ, "Có chút thất đức, để I Bành đi ra hai bước, chị dâu này các bạn còn hài lòng không?"

Nàng thật cạn lời, mấy năm trước chính là tiêu đề kiểu này, vài năm sau vẫn vậy. Sao cứ để fan người ta bảo đi ra ngoài hai bước, Bành Hướng Chi công khai yêu đương, kích thích fan người ta làm gì.

Nội dung càng thiếu đạo đức: bạn mắng tôi, tôi mắng bạn, chị của chúng ta ngủ cùng nhau.

Phía dưới còn có nói, có tình cảm chân thành giúp nàng mắng fan của Kỷ Minh Tranh, bởi vì bị trêu chọc mà thẹn quá hóa giận, cảm thấy một lời thật lòng bị hiểu sai, phía sau xé rất ghê gớm, Vu Chu có chút lo lắng, nhưng lúc này, cô nàng không nói cho Bành Hướng Chi.

Cũng có thể hiểu, dù sao lúc trước là vì bảo vệ nàng, quay mặt người ta ngọt ngào, hơn nữa một chút khẩu vị cũng không có tiết lộ, lại bị người khác cười, kích thích, trông giống như tên hề.

Cũng là bởi vì lúc ấy Vu Chu thấy cãi nhau, có người nói, fan kích động như vậy không bằng đi đến phòng live hỏi xem trong lòng chị của bạn có bạn hay không, ồ người ta còn đang ngọt ngào livestream, sao vậy, không dám nghe?

Vu Chu sợ thật sự đến phòng live náo loạn, vì thế nói với Tô Xướng, 'Hay là chị đi tặng quà đi."

Ủng hộ bọn họ một chút, cũng làm cho buổi livestream này có thể trăm hoa đua nở kết thúc.

Vu Chu lặng lẽ thở dài, tắt diễn đàn đi, cô nàng rất ngưỡng mộ Bành Hướng Chi và Kỷ Minh Tranh có dũng khí lựa chọn một con đường bằng phẳng và quang minh chính đại như vậy, nhưng đồng thời dòng nước ngầm dưới pháo hoa bắt đầu khởi động, giống như tai họa ngầm an toàn không trồi lên mặt nước, cũng làm cho cô nàng âm thầm lo lắng.

"Hết rồi, chỉ có vậy thôi, thực ra cũng không có gì đáng xem," cô nàng nói, "Hai chị ở bên nhau thật tốt, thực ra dư luận nhất thời cũng không quan trọng, hôm nay rất nhiều rất nhiều người chúc phúc cho hai chị, bọn em cũng thật chúc phúc cho chị."

"Em, Tô Xướng, Vãn Vãn, cô Triều, à, còn có Bài Bài hôm nay cũng gửi Wechat cho em, bọn em đều rất chúc phúc cho chị và cô Kỷ." Vu Chu dịu dàng nói.

Vành mắt Bành Hướng Chi lập tức đỏ lên, nàng cảm thấy có phải thật sự lớn tuổi hay không, hốc mắt nông như vậy, hơn nữa sau khi cùng Kỷ Minh Tranh ở bên nhau, hình như càng ngày càng thích khóc.

Trước đây nàng không như vậy.

Nàng sụt sịt mũi, nặng nề thở ra một hơi, Vu Chu nghe ra, đột nhiên nói: "Chị còn nhớ hồi lúc hai ta mới vừa quen biết không? Khi đó em còn rất sợ chị, em rất ít  giao tiếp với loại đại ngự tỷ môi màu lửa cháy, lúc ấy em tập hợp đọc kịch bản, một chữ cũng không nói nhiều, điên cuồng tập trung chuyên môn."

"Sau đó cùng chị ăn cơm, đi quán bar, chị luôn là kiểu người rất được yêu thích, còn em thì có hơi sợ xã hội, luôn cảm thấy sẽ không làm bạn với cô gái như vậy."

Bành Hướng Chi chịu không nổi, hít mạnh cái mũi: "Em nói cái này làm gì, tôi chỉ công khai thôi, sao em đột nhiên nhớ lại chuyện xưa vậy."

Phiền, làm cho nước mắt nàng bão táp.

"Không phải, không phải," Vu Chu hàm chứa nước mắt nở nụ cười nói, "Sau đó em làm hoà Tô Xướng, Vãn Vãn lại cùng cô Triều ở bên nhau, chị vẫn một mình, lúc nào cũng một mình, chị biết không? Lần đó chúng ta về quê cô Triều, em nhất thời gọi chị, chị giữa đêm khuya không nói hai lời liền tới, sau đó vì để tỉnh táo mà ở ven đường ăn kem."

"Lúc đó em đã nghĩ, có thể có ai đến chăm sóc chị không?"

Có thể có ai đến chăm sóc Bành Hướng Chi không đây?

Nàng rất thích náo nhiệt, cho nên thật sự rất sợ cô độc, nàng có tâm sự của mình, nhưng điểm mấu chốt khó vượt qua nhất chưa bao giờ nói với bọn họ.

Nàng luôn cười hì hì, luôn luôn không sợ trời không sợ đất, luôn mạnh mẽ vang dội chuyên nghiệp đến mức không thể xen vào, nhưng thật ra nàng sẽ khóc vì nhân vật, có đôi khi diễn viên lồng tiếng bên trong khóc, Vu Chu thấy Bành Hướng Chi chống bàn quay đầu lau nước mắt.

Nàng rất trượng nghĩa, rất cẩn thận, năm đó còn chưa thân lắm, nàng đã đứng ra miễn học phí cho Hướng Vãn, chưa từng ghét bỏ cô nàng là một người "thất học" không có tiền đồ. Vu Chu và Tô Xướng hợp lại, nàng hy sinh ngày nghỉ mình vất vả lắm mới có được, cùng Hướng Vãn giải sầu. Lòng tự tin của Vu Chu gặp khó khăn, tinh thần sa sút, là nàng xách tai Vu Chu lên mắng cho cô nàng tỉnh lại. Hướng Vãn đón Tết Nguyên Đán một mình, thấy Bành Hướng Chi lái motor dừng ở ven đường, nói muốn dẫn cô nàng đi dạo hội chùa, cảnh tượng đó được Hướng Vãn ghi nhớ rất lâu.

Nàng là "đại nữ nhân" trong mắt rất nhiều người, luôn đủ khả năng chăm sóc mỗi một người, nhưng tuyệt đối không đề cập tới chuyện mình cũng cần được chăm sóc.

Cho dù nàng nói mình đã khoá cửa trái tim, say rượu gào khóc ở quán karaoke, người khác cũng thấy nhưng không thể trách, cảm thấy nàng drama, thậm chí có một chút buồn cười.

Cuối cùng cũng có một người, nghiêm túc nhìn hình thái và quỹ đạo mỗi một giọt nước mắt rơi xuống của nàng, không bởi vì nàng rơi quá nhiều mà cảm thấy chúng không đáng giá.

"Em chỉ là đột nhiên rất xúc động," Vu Chu lau nước mắt mỉm cười, "Em không ngờ tới, sau khi chị gặp được cô Kỷ, là như vậy, thích làm nũng, cũng không cậy mạnh."

"Em vừa mới nghe giọng chị livestream, dáng vẻ chị gọi chị ấy là 'ê', dáng vẻ nói mỗi một tiếng 'cô Kỷ', em không biết vì sao, nghe rất muốn khóc."

"Rất tốt." Vu Chu nói.

Các nàng đều trưởng thành, chính mình từ tóc thẳng biến thành tóc xoăn, mà Bành Hướng Chi đã từng lớn nhất biến thành nhỏ, thật tốt.

Bành Hướng Chi khóc đến choáng váng đầu óc, cái mũi hoàn toàn bị chặn lại: "Tôi cảm thấy em thật sự rất phiền, em càng ngày càng giống một người mẹ, em biết không? Em và Tô Xướng sống như thế nào, cậu ấy không coi em như một người mẹ à? Hai người còn có đời sống tình dục không?"

Tâm tình nàng kích động liền nói nàng lộn xộn, vừa khóc vừa nói linh tinh.

Vu Chu nín khóc mỉm cười, nhẹ giọng trách nàng: "Chị nói cái gì vậy?"

"Chị kiêu ngạo đúng không? Đắc ý đúng không?" Vu Chu dùng khăn giấy hỉ mũi, "Em nói cho chị biết, chị thật sự tìm được một người rất tốt, hai người về sau nhất định sẽ rất tốt."

"Biết rồi," Bành Hướng Chi rất không thích ứng với lời dặn dò như một người chị của Vu Chu, vẫn muốn oán hận, "Em đừng dong dài nữa, hai người tối nay đi làm 10 lần được chứ? Tôi cũng đi làm 10 lần, chúng ta tôn trọng lẫn nhau."

"Bành Hướng Chi!" Vu Chu cười rộ lên. Lại điên rồi phải không?

"Không nói với em nữa, cúp đây." Nói tiếp nàng thật sự sẽ phá vỡ phòng ngự của mình mất.

"Ngủ ngon, đạo diễn Bành."

"Ngủ ngon, tác giả." Những lời này của Bành Hướng Chi rất nhẹ, giọng mũi kèm theo nụ cười.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.