Đòn cảnh tỉnh, Bành Hướng Chi đột nhiên tỉnh táo lại.
Từ nhà mẹ Kỷ trở về, mở cửa, đóng cửa, thay giày, cởi quần áo, theo thói quen cởi sạch bản thân, lại quang đãng đi tới phòng ngủ mặc đồ ở nhà.
Sau khi làm xong những thứ này, thân thể của nàng vẫn không có nóng lên, vì thế nàng đến phòng bếp đun một bình nước, bật bếp một hồi, mới phát hiện hiện tại đâu còn dùng bình đun nước bếp lửa nữa, ngốc chết nàng.
Một lần nữa ấn nút bình đun siêu tốc xuống, nàng vừa huýt sáo vừa chờ, huýt sáo, mẹ ơi, muốn khóc quá.
Lần này cũng không uống rượu mà, vì sao lại muốn khóc vậy chứ?
Cũng không phải chỉ vì mẹ Kỷ nói, Kỷ Minh Tranh có nói với bà, cô có chàng trai mình thích. Không đến mức yếu đuối như vậy, hơn nữa Bành Hướng Chi coi như hiểu rõ tính cách của Kỷ Minh Tranh, cô không đến mức vừa có tiến triển với mình, vừa không bỏ xuống được người khác, hơn nữa mẹ Kỷ cũng nói, gần đây cô không đề cập tới.
Nghĩ đến cô và bản thân là muốn nghiêm túc.
Chỉ có điều, tổn thương Bành Hướng Chi, hoặc là nói làm cho Bành Hướng Chi tỉnh ngộ, gọi là: tính khả năng.
Chính là Kỷ Minh Tranh có thể thích đàn ông, có thể có cuộc sống hoàn toàn khác.
Lại một mình vào phòng Kỷ Minh Tranh ngồi, nghe mẹ cô vẻ mặt ôn hòa nói những chuyện bướng bỉnh khi còn bé, nói đến bên miệng có lúm đồng tiền nhàn nhạt, rất kiêu ngạo, vẻ mặt rất trân quý.
Sau đó bà quét giấy khen trên giường trong phòng cũ của Kỷ Minh Tranh, từng tấm dán lên ngay ngắn, cũng không làm lỗi quỹ đạo.
Trước khi ra ngoài, chú đã trở về, có chào hỏi nàng, sau đó rất tự nhiên hỏi mẹ Kỷ, thuốc đã lấy về chưa, có uống đúng giờ không?
Quá lệ thường, một nhà ba người quá hạnh phúc.
Khi mẹ Kỷ nhắc tới chàng trai kia, trong mắt sợ mạo phạm, cảm thấy không phải phép, nhưng lại vô cùng muốn hiểu rõ tình huống tình cảm của con gái mình, hơn nữa chờ đợi nhịn không được làm ra vẻ mặt hành động hóng hớt bình thường không quá có này, so với nội dung nói chuyện, càng đau đớn Bành Hướng Chi hơn.
Kỷ Minh Tranh và Bành Hướng Chi không giống nhau, Bành Hướng Chi dã thiên dã địa, Kỷ Minh Tranh từ nhỏ đã là cột mốc, trong nhà còn là dòng dõi thư hương, ba mẹ đều rất được kính trọng, mua thức ăn người ta đều muốn chủ động không tính số lẻ.
Dựa theo hiểu biết từ câu chuyện Kỷ Minh Tranh kể trước khi ngủ xem ra, hành trình cô trưởng thành, gần như bỏ qua mỗi một thời kỳ phản nghịch, ở mỗi một lựa chọn cuộc đời đều là đúng, như là có thần trợ giúp.
Nếu như cô lại gả cho một người môn đăng hộ đối, sinh con, vậy cô sẽ hoàn toàn có được cuộc sống người người ca ngợi, giống như ba mẹ cô.
Sau đó có lẽ sẽ có một ngày, cô cũng sẽ yên bình gọt táo như vậy, cười nói chuyện thú vị về Tiểu Tranh nhỏ.
Kỷ Minh Tranh ưu tú như vậy, còn nhiều tiền, tính cách cũng tốt, ngay cả chính mình cũng nói cô ở thị trường xem mắt là món ăn trời ban, người đàn ông cô gặp nhất định sẽ rất trân trọng cô, nói chuyện với cô dịu dàng nhỏ nhẹ, sau khi trở về, trước tiên hỏi cô có cảm thấy không thoải mái hay không, có uống thuốc đúng giờ hay không.
Bành Hướng Chi thường xuyên trêu chọc mình là một tiểu bại hoại, bởi vì nàng rất hưởng thụ cảm giác dụ dỗ học sinh giỏi.
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác tội lỗi.
Nàng làm bậy làm bạ, làm xằng làm bậy trong cuộc đời, lần đầu tiên không muốn nữa, không muốn nổi nữa.
Nàng dựa vào ban công của Kỷ Minh Tranh, suy nghĩ cả một ngày, lần này không phải so sánh mình với diễn viên nhỏ, mà là so sánh mình với chồng tương lai của Kỷ Minh Tranh.
Tinh trùng, nàng không có, dưới điều kiện kỹ thuật hiện có, không thể sinh ra một Tiểu Tranh Tử và Tiểu Chi Chi chỉ thuộc về nàng và Kỷ Minh Tranh. Tiền, nàng cũng không có nhiều, cũng chỉ có đủ nuôi sống bản thân, người đàn ông xem mắt kia tên là Trần gì gì đó, tốt xấu gì cũng có mấy căn nhà.
Chính mình và cô ở bên nhau, ngay cả giới thiệu cho bạn bè thân thiết cũng khó làm được, càng miễn bàn làm cho ba mẹ hài lòng.
Hình như, hình như, mẹ của Kỷ Minh Tranh, còn có bệnh tim.
Hơn nữa cho dù mình là nam, cũng không phải là lựa chọn tốt, tình sử nhiều lại hỗn loạn, hơn nữa cuộc sống trôi qua cũng rối tinh rối mù.
Ngay cả Kỷ Minh Tranh cũng không muốn tin nàng.
Bành Hướng Chi nhếch miệng cười cười, nhớ tới trước khi đi công tác Kỷ Minh Tranh bảo nàng suy nghĩ kỹ một chút, lại nhớ tới những băn khoăn mà Kỷ Minh Tranh nói với nàng, sao lúc ấy mình lại ngốc như vậy? Chỉ muốn chứng minh cho Kỷ Minh Tranh xem, bản thân không sợ, một chút cũng không sợ.
Nhưng chưa từng nghĩ tới, Kỷ Minh Tranh nhắc tới những thứ này, chứng tỏ cô cũng từng suy nghĩ qua, càng không nghĩ tới, nếu những chuyện này đổi chủ ngữ, xảy ra trên người Kỷ Minh Tranh, mình có bỏ được hay không?
Thật ích kỷ, Bành Hướng Chi.
Cả đêm không ngủ, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, ngày hôm sau lại tìm phim xem, hết bộ này đến bộ khác, nhìn thấy mặt trời lặn ở núi Tây, khóa cửa vang lên, Bành Hướng Chi đờ đẫn quay đầu, Kỷ Minh Tranh đã trở về.
"Sao cậu mới giờ đã trở về rồi?" Nàng kinh ngạc.
Kỷ Minh Tranh phong trần mệt mỏi, mặc áo thun và quần jean buổi huấn luyện phát, tóc xõa, đẩy vali tới, câu nói đầu tiên là: "Sao không trả lời tin nhắn của tôi?"
Sao lại thế này, hai mắt đỏ hoe, đầu cũng không gội, nhìn qua mặt cũng không có rửa.
Bành Hướng Chi vừa cử động, đói đến mắt đỏ ngầu: "Tôi trả lời cậu rồi mà, xem phim, có thể không để ý."
Kỷ Minh Tranh liếc nhìn bàn trà: "Chưa ăn cơm?"
Ui...... Bành Hướng Chi suy nghĩ một chút, nàng quên mất: "Tôi ăn rồi?"
Sau đó nấc cục, dạ dày nàng rất không tốt, một khi đói bụng, liền sẽ nấc cục.
"Hình như là, quên mất." Bành Hướng Chi đứng lên, chuẩn bị đi lấy chút gì đó, miệng rất khô.
Thấy nàng mở cửa tủ lạnh, Kỷ Minh Tranh chủ động hỏi: "Tìm cái gì?"
"Kem." Bành Hướng Chi khom lưng.
"Cậu chưa ăn cơm, còn muốn ăn kem?"
"Tôi chỉ là khát nước."
"Khát nước thì uống nước, tôi đi nấu cơm cho cậu."
"Tôi thật sự không muốn ăn cơm, tôi chỉ muốn ăn chút đá." Bành Hướng Chi phiền, tựa vào bàn bếp, cau mày trút giận.
Kỷ Minh Tranh nhìn nàng một lúc, nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao cậu lúc nào cũng như vậy?"
Bành Hướng Chi quay đầu nhìn cô, trên mặt Kỷ Minh Tranh lại xuất hiện vẻ tủi thân và bất lực mà nàng chưa từng thấy, khiến cho Bành Hướng Chi có chút hoảng hốt: "Cậu làm sao vậy, giờ tôi không muốn ăn cơm, cậu không muốn tôi ăn kem, tôi không ăn là được mà."
"Không phải tôi không muốn cậu ăn," Kỷ Minh Tranh rũ mắt xuống, lại xuất hiện vẻ mặt ẩn nhẫn lần trước "Là cậu vẫn luôn như vậy, từ 20 tuổi đến 30 tuổi, bắt đầu từ khi tôi quen biết cậu, cậu luôn như vậy, không màng đến sức khoẻ của chính cậu."
Lúc Bành Hướng Chi và cô cùng nhau điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, thật ra cô rất vui, nhưng mới rời đi không bao lâu, Bành Hướng Chi đã dần dần qua loa trở lại, tinh thần cô không yên, nghỉ buổi huấn luyện cuối cùng, chạy về sớm, nhìn thấy nàng vẫn là chứng nào tật nấy.
Quầng thâm mắt rất nghiêm trọng, vừa nhìn đã biết không ngủ ngon, trên bàn một đống đồ ăn vặt, đèn không bật, kéo rèm cửa sổ xem phim, ngay cả mình ăn cơm hay chưa cũng không nhớ.
Kỷ Minh Tranh cuối cùng nghĩ đến Bành Hướng Chi 30 tuổi, khi đó nàng khoá cửa trái tim, một lòng tập trung sự nghiệp, nhưng nàng tự do tự tại, khi cô độc lại càng hoàn toàn tiến vào hình thức đảo ngược trắng đen.
Tất cả mọi người trong giới đều biết đạo diễn Bành thích mở tiệc đêm, chơi đến ba bốn giờ sáng, ở trong hành lang ăn kem.
Giống như hút thuốc, tham lam tận hưởng một khoảnh khắc tỉnh táo.
Kỷ Minh Tranh đã gặp qua vài lần, mỗi lần đều lo lắng lúc nàng xuống lầu lái xe sẽ đột tử, hoặc là xảy ra tai nạn xe cộ.
Hết lần này tới lần khác nàng còn thích đua xe, rất thích rất thích đua xe.
Là một bác sĩ, cô hiểu rõ những trường hợp đột tử này đến mức nào thì lo lắng đến mức đó, thậm chí có đôi khi nhìn thấy tai nạn xe cộ do lái xe mệt mỏi gây ra ở trên mạng, cô cũng sẽ thất thần, nhưng cô chưa từng nói qua, chưa từng lớn tiếng nghiêm khắc quản giáo nàng.
Cảm xúc sợ hãi sau khi chia lìa đạt tới đỉnh cao, đặc biệt là Bành Hướng Chi nhiệt tình biểu đạt nhớ nhung mấy ngày, sau đó liền trở lại trạng thái lạnh lẽo.
Kỷ Minh Tranh không nói nên lời, có phải nàng đã "chán" rồi không? Chỉ muốn quay lại và tận mắt chứng kiến.
Nhìn thấy trạng thái này của nàng, Kỷ Minh Tranh đại khái có thể đoán được, nàng muốn sống cuộc sống của Bành Hướng Chi trước kia.
"Tôi không phải cố ý, tôi thật sự không để ý." Bành Hướng Chi nói.
"Không để ý ăn cơm, cũng không để ý tôi, phải không?" Kỷ Minh Tranh hỏi nàng.
Trái tim Bành Hướng Chi giống như kim châm, cúi đầu để tóc rơi xuống, lại giơ tay kéo lên, hít hai hơi mới nói với cửa tủ lạnh: "Tranh Tử, tôi không được rồi, tôi và cậu không tốt được rồi."
Im lặng, im lặng khoảng chừng nửa phút, có thể nghe thấy tiếng ong ong vận hành của tủ lạnh.
Bành Hướng Chi không dám nhìn biểu cảm của Kỷ Minh Tranh, mà cúi đầu nhìn dép lê của mình.
Nhưng Kỷ Minh Tranh lại bình tĩnh trở lại, bình tĩnh giống như 10 năm trước, cô đi về phòng, cất hành lý, rồi trở lại phòng bếp, vươn tay kéo Bành Hướng Chi: "Lại đây."
"Hả?"
Kỷ Minh Tranh nắm tay nàng, đến phòng ngủ ngồi xuống, không kéo rèm cửa sổ ra, cũng không bật đèn, sau đó bình tĩnh mềm mại hỏi nàng: "Có thể nói cho tôi biết suy nghĩ của cậu không?"
"Không sao Hướng Chi, không sao." Cô trượt yết hầu, ôm bả vai nàng, để nàng dựa vào lòng mình, "Nếu như cậu tin tưởng tôi, có thể nói cho tôi biết, là không thích, hay là cảm thấy không thích hợp, đều không sao."
Ngoại trừ lần ngụy trang xem mắt kia, lần đầu tiên chính miệng gọi nàng là Hướng Chi, Bành Hướng Chi nghe đến tim cũng run lên.
"Sao lúc này cậu còn dỗ tôi thế?" Bành Hướng Chi vùi vào cổ cô, khóc.
"Tôi rất nhớ cậu, Tranh Tử." Nàng ôm cô, gào khóc.
Kỷ Minh Tranh sửng sốt, tay phải ôm lấy nàng, hai mắt sau mắt kính cũng hơi đỏ: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nếu nhớ tôi, cậu hẳn là còn thích tôi, phải không? Tại sao vừa rồi lại nói như vậy?" Cô ôm nàng, lại chặt hơn một chút.
Bành Hướng Chi có chút sụp đổ, khóc đến thở không ra hơi: "Cậu tin tôi đi, tôi thật sự rất thích cậu."
"Không giống như trước kia, đều không giống nhau, tôi nghe mẹ cậu nói cậu có chàng trai mình thích, tôi sầu muốn chết. Cậu biết không, trước kia nếu tôi biết người tôi thích, có thích người khác, phản ứng đầu tiên của tôi là phải tranh thủ, chỉ cần hai người bọn họ không tốt. Tôi chính là loại người cái gì cũng muốn." Nàng khóc đến thở không ra hơi.
"Lần này sao lại như vậy chứ, tôi rất sợ, tôi vẫn luôn nghĩ vẫn luôn nghĩ, lúc thì tôi nghĩ có phải cậu và một người đàn ông có thể khá hơn một chút hay không, lúc thì nghĩ cậu có thích em bé hay không, mẹ cậu có thích em bé hay không, hai chúng ta không sinh được con thì phải làm sao, lúc thì nghĩ mẹ cậu sẽ rất buồn phải không, nếu dì ấy bị bệnh tim thì cậu sẽ khó chịu biết bao. Tôi, tôi rất không nỡ."
"Tranh Tử, hai chúng ta hay là thôi đi thôi, tôi rất không nỡ để cậu ở bên cạnh tôi."
Nàng nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng bên tai mình, hốc mắt Kỷ Minh Tranh ướt đẫm, chóp mũi cũng đỏ lên.
"Đó có phải là cách nghĩ của cậu không?" Cô mỉm cười với giọng run rẩy và đôi mắt đỏ hoe.
"Ừ," Bành Hướng Chi ngẩng đầu với giọng mũi nồng đậm, "Hơn nữa, hơn nữa tôi nói cho cậu biết, tôi rất hư, ngoại trừ khuyết điểm cậu có thể nhìn thấy, khuyết điểm của tôi rất nhiều, tôi cực kỳ thích gạt người, cực kỳ thích trêu cợt người khác."
"Tôi sẽ, tôi sẽ bẫy cậu."
"Cậu bẫy tôi?" Kỷ Minh Tranh lau nước mắt cho nàng, động tác còn dịu dàng hơn cả lời nói.
"Không phải tôi nói, hai ta đã từng làm sao? Tuy rằng ngay từ đầu tôi phủ nhận, nhưng sau đó mỗi lần cậu hỏi tôi, tôi đều giả vờ đã làm, thật ra hai ta căn bản không có, chạm cũng chưa từng chạm qua, tôi chính là muốn bẫy cậu, muốn lợi dụng cậu, lợi dụng cậu ngủ cùng tôi."
Nàng ợ một cái, sửa lại trong ánh mắt dò hỏi của Kỷ Minh Tranh: "Ngay từ đầu, là kiểu muốn ngủ chay."
Hít mạnh một hơi vào mũi.
"Tôi......" Kỷ Minh Tranh muốn nói chuyện.
"Cậu đừng nói, cậu đừng nói." Bành Hướng Chi ngắt lời cô, thẳng thắn nói, "Hơn nữa lúc ấy ở lều, sau khi tôi phát hiện cậu có thể khiến tôi ngủ ngon, nên tôi lừa cậu nói tôi thất tình, hẹn cậu ra ngoài. Muốn chuốc say cậu, ngủ lại với cậu lần nữa."
Nàng nhắm hai mắt, gào khóc.
"Chay, khi đó là chay." Lại khóc bổ sung.
Nàng cảm thấy chính mình xong đời rồi, qua chuyện lần này, Kỷ Minh Tranh chắc chắn sẽ không để ý đến nàng nữa, nàng là kẻ lừa đảo, căn bản không tốt như Kỷ Minh Tranh nghĩ, sớm một chút đi, hoàn toàn chấm dứt.
"Cậu đi tìm người đàn ông đó đi, tôi phá hỏng buổi xem mắt của cậu, nhưng tôi thấy tên Trần gì đó kia vẫn chưa từ bỏ ý định với cậu, lần trước tôi nói anh ta không tốt, thật ra là ghen tị đó, anh ta cũng được, cậu đi tìm anh ta đi, hai người sinh con, tôi sẽ gửi bao lì xì cho cậu."
"Kết hôn có mời tôi hay không đều được, bình thường tôi tham gia hôn lễ vẫn là thoả đáng, tình huống như Lý Kiều sẽ không xuất hiện lần thứ hai đâu." Bành Hướng Chi đau lòng nói.
Khóc một hồi lâu, huyệt thái dương đều tê dại, nàng muốn lau nước mũi, Kỷ Minh Tranh đưa tới một tờ khăn giấy, nàng nhỏ giọng nói cám ơn, sau đó che mũi liều mạng hỉ mạnh một cái.
"Đừng dùng sức như vậy." Kỷ Minh Tranh nhịn không được nhắc nhở nàng.
Bành Hướng Chi lấy mu bàn tay lau nước mắt của mình đi, rốt cuộc cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Kỷ Minh Tranh, lại nhìn trong mắt cô rưng rưng, khóe miệng mơ hồ nở nụ cười.
"Sao cậu còn cười." Sống mũi Bành Hướng Chi toát ra một đoạn khí ngắn ngủi, lại muốn khóc.
"Tôi chia tay với cậu, thẳng thắn đó." Nàng rơi nước mắt.
"Không phải chia tay." Kỷ Minh Tranh lắc đầu, dịu dàng nói, "Thẳng thắn, bây giờ mới bắt đầu."
Bành Hướng Chi dính hạt mưa hoa lê ngẩng đầu: "Cậu có ý gì?"
"Mấy điều cậu nói kia, tất cả tôi đều biết, ngay từ đầu đã biết, nhưng, cậu muốn biết của tôi không?"
Trên mạng nói, "Thợ săn thực sự giỏi, thường xuất hiện dưới dạng con mồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]