trên con đường từ biệt thự Lâm Hồ tới trường Nhất Trung ở Nam Thành, Chu Tự Hằng cùng với chiếc xe đạp màu đen đã chở Minh Nguyệt đi suốt ba năm, lần này, có lẽ sẽ là lần cuối cùng của thời cấp hai.
Thời gian hơn một ngàn ngày đêm đối với thành cổ Giang Nam thật sự không tính là gì cả, sông Tần Hoài vẫn ngày ngày chảy xuôi, bến tàu vẫn giữ nguyên vẹn màu sắc vốn có của nó, những chiếc cầu đá cũng đứng vững một cách an tĩnh và khoan thai.
Nhưng đối với Minh Nguyệt và Chu Tự Hằng thì hơn một ngàn ngày đêm này có quá nhiều cảnh sắc mỹ lệ, hình ảnh hai bên bờ sông và mùi hương thơm ngát của hoa cỏ đã khắc sâu vào trí nhớ của hai người.
Chu Tự Hằng dắt xe lên cầu đá, hưng phấn nhìn cuộc thi thuyền rồng đang diễn ra dưới sông, nói với Minh Nguyệt: “Hôm trước anh đến xem bọn họ luyện tập, vì hai bên bờ sông toàn người là người, chen chúc đến mức anh đây không đặt chân xuống được, phải đạp tên dê béo kia một cước để nó lăn một vòng mở đường cho anh đi.”
Nhìn dáng vẻ của Chu Tự Hằng, Minh Nguyệt thật sự rất muốn đưa tay sờ dúm tóc trên đầu cậu một tí.
Minh Nguyệt còn chưa sờ thì Chu Tự Hằng đã quay sang chọc chọc mặt cô bé, rồi lại quay đi như không có việc gì, nói tiếp: “Em không biết đâu, chẳng hiểu người từ đâu đến khua chiêng gõ trống ầm ĩ hết cả lên, nói chuyện cũng không nghe thấy, dê béo kia lúc ấy đứng ở đó…”
Chu Tự Hằng bĩu môi chỉ ra chỗ bến tàu, “Lúc thuyền của người ta về đích, nó kích động quá nhảy cẫng lên, bị hụt chân ngã xuống sông, hay rồi, người thì nặng hơn trăm cân, rơi xuống mà tí làm cho thuyền của người ta bị lật.”
“Cuối cùng ông đây phải lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-tai-vang-trang-gay-hoa/2375780/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.