Nước mắt lúc rơi xuống thì nóng hổi, nhưng đã nhanh chóng bị gió làm lạnh đi, Chu Tự Hằng vứt điếu thuốc trong tay, chống mu bàn tay lên môi, vừa khóc vừa cười.
Tâm trạng lúc này rất khó để hình dung, trong sự đau khổ mỏi mệt lại xen lẫn cả ngọt ngào.
Chu Tự Hằng rón rén vén những cành cỏ lau sang hai bên để nhìn Minh Nguyệt, trời đã dần mờ tối, nhưng gương mặt của cô bé thì vẫn trắng sáng như tuyết, ánh trăng ảm đạm chiếu xuống, dường như cũng đủ làm cho toàn thân cô bé phát ra một thứ ánh sáng rực rỡ như trân châu.
Có thể vì trời tối, cô bé lại chỉ mặc đồng phục học sinh nên hơi lạnh, hai bàn tay vẫn ôm chặt lấy chậu hoa hồng.
Có những người thì khinh bỉ coi bạn như cái giày rách, nhưng cũng có những người lại luôn xem bạn là châu ngọc.
Trần Tu Tề nán lại một lúc rồi rời đi, Minh Nguyệt nói với cậu ta câu “Hẹn gặp lại”, sau đó lại khẽ thở dài, ngẩng lên nhìn vào cửa sổ nhà họ Chu rồi ôm chậu hoa về nhà.
Trong phút chốc, Chu Tự Hằng rất muốn đi tới trước mặt cô bé, nhưng cậu lại không làm điều đó.
Lúc này nhìn cậu quá thảm hại, người còn vương mùi khói thuốc, thậm chí trên mặt còn có nước mắt.
Dù là một người con trai nghèo túng đến đâu đi nữa, khi ở trước mặt người mình yêu, họ vẫn muốn bộc lộ ra sự tự tin của mình, trên người mặc áo giáp vàng, cưỡi mây đạp gió mà đến.
Cậu cứ thế đứng đằng sau đám cỏ lau khô héo, ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng cô bé, một lúc lâu sau mới đi về nhà mình.
Trời đã tối, dưới chân núi đã sáng lên những ngọn đèn dầu, hội tụ lại trở thành những ngôi sao sáng.Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-tai-vang-trang-gay-hoa/2375724/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.