Chương trước
Chương sau
Men rượu làm cho người ta choáng váng, Minh Nguyệt lúc này chỉ còn lại ba phần tỉnh táo, cô là một côbé rất thành thật, thản nhiên thừa nhận là mình đang say, nhưng lại còn tự gọi mình là “cô thư kí nhỏ”.

Chắc có lẽ cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện “Quy tắc ngầm” mà Chu Tự Hằng đề cập đến, nhớ mãi không quên, cho nên liền rướn người ra trước, mềm mại nhích lại gần Chu tổng trẻ tuổi anh tuấn.

Hôm nay Minh Nguyệt mặc một cái váy đen bó sát mông, cạp váy kéo cao, lại đang ngồi quỳ nên lộ ra cặp chân thon dài trắng như tuyết, bàn chân gập lại áp vào hai bên đùi, các móng chân nhỏ nhắn màu hồng phấn rất đáng yêu.

thật sự là một hình ảnh làm rung động lòng người.

đã thế Minh Nguyệt còn rất thích làm nũng, tựa như con mèo nhỏ vậy, cứ cọ gương mặt trắng nõn của mình vào lòng bàn tay Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng biết cô uống say quá rồi, nhưng vẫn bình tĩnh nói chuyện với cô: “Em không phải là thư kí nhỏ, em là bà chủ tương lai mà, em quên rồi sao? anh đã nói với em rồi đó.” Cậu vừa dịu dàng kiên nhẫn nói, vừa nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô.

Thân thể Minh Nguyệt nghiêng về đằng trước, chiếc váy bó làm tôn lên đường cong tuyệt đẹp ở phần mông, Chu Tự Hằng rất muốn làm chút chuyện gì đó, nhưng lại nghĩ cô đang say rượu, cho nên quyết định sẽ không lợi dụng lúc này để làm bậy.

Nhưng Minh Nguyệt lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của cậu, cô mở to mắt nhìn cậu, nói: “Em không còn là thư kí nhỏ của anh nữa, là vì bị anh sa thải sao? Tại sao anh lại sa thải em? Vì em không đáng yêu ư? Hay tại em không ngoan?”

Em vừa ngoan vừa đáng yêu, Chu Tự Hằng thầm nói trong lòng, hơn nữa còn rất gợi cảm.

Nhưng ngoài mặt cậu lại nghiêm túc trả lời: “Em được thăng chức chứ không phải bị sa thải.”

Minh Nguyệt uống rượu say nên bướng hơn bình thường rất nhiều, đầu óc cũng không suy nghĩ nhanh nhạy được, cô mơ mơ màng màng nghe cậu nói, lại nghĩ một lát, cuối cùng vẫn ứa nước mắt nói: “Nhưng em vẫn thấy rất đau lòng, cực kì cực kì đau lòng.”

cô buồn bã cúi đầu, chu miệng lên.

“Em say quá rồi, đi tắm rồi ngủ một giấc thôi.” Chu Tự Hằng xoa đầu cô, “Sau khi tỉnh dậy em sẽ lại vui vẻ ngay.”

Cậu vốn không phải là một người biết kiên nhẫn, nói đúng ra thì vừa nóng tính vừa ngang ngược, nếu sống ở thời cổ đại thì có thể coi là một bạo quân, nhưng chỉ riêng với Minh Nguyệt là cậu luôn chiều chuộng và dịu dàng.

Giống như lúc này đây, cậu nhẹ nhàng dỗ dành lừa gạt Minh Nguyệt, giọng nói trầm thấp, tựa như những tiên chim* rất giỏi trêu chọc lòng người.

*(Tiên chim:là những nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, họ là những sinh vật nửa người nửa chim và nguy hiểm vì có vẻ đẹp thu hút các thủy thủ cùng với âm nhạc du dương và giọng nói mê hoặc của mình để làm những người thủy thủ này say đắm, từ đó mất cảnh giác, làm đắm tàu, và phải trôi dạt trên bờ biển rồi lạc vào những hòn đảo của họ.)

Minh Nguyệt lúc này rất dễ dụ, nghe Chu Tự Hằng nói thì tin ngay không chút nghi ngờ, nhanh chóng quên sạch chuyện buồn, gật đầu như gà mổ thóc nói: “Vâng ạ, thế em đi tắm đây.”

cô tuy hơi mơ màng nhưng không ảnh hưởng gì đến hành động, Chu Tự Hằng xả nước ấm giúp cô, lại lấy một bộ đồ ngủ dài tay từ trong tủ ra đặt lên kệ, chuẩn bị xong, cậu dặn dò cô mấy câu rồi quay người đi đến phòng bếp nấu cho cô một bát canh gừng để giải rượu.

Chu thiếu gia làm xong được bát canh giải rượu hoàn toàn là dựa vào bản năng thiên bẩm, cậu hi vọng bát canh này sẽ có tác dụng làm cho Minh Nguyệt tỉnh táo lại.

Nhưng mọi chuyện không như mong muốn.

Lúc cầm bát canh đi vào phòng ngủ, còn chưa kịp dụ Minh Nguyệt uống thì chính cậu đã lại say, choáng váng làm đổ cả canh ra sàn nhà.

Minh Nguyệt mặc áo sơ mi đen của cậu, lảo đảo đi từ phòng tắm ra, cô quên không mang dép nên cứ để chân trần giẫm lên thảm, Chu Tự Hằng muốn bế cô, nhưng lại cảm thấy việc làm đó chẳng khác nào đang tự khảo nghiệm khả năng kiềm chế của mình, cho nên không còn cách nào khác là chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn một chút.

“Sao em không mặc bộ mà anh đã chuẩn bị cho?” Chu Tự Hằng nhìn tủ quần áo của mình, nơi đó đã bị Minh Nguyệt lật tung lên, cô lại tự tìm quần áo cho mình chứ không mặc bộ đồ ngủ dài tay mà cậu đãđể ra sẵn.

Minh Nguyệt hùng hồn nói: “Bộ đấy xấu lắm, vừa dài vừa khó coi, em cực kì không thích!”

cô đi tới ôm eo Chu Tự Hằng, dáng vẻ đáng thương nói.

Sau đó lại ngửa đầu hỏi: “Em mặc cái này không được sao?”

Vóc dáng Minh Nguyệt cao gầy, nhưng so với Chu Tự Hằng thì vẫn rất nhỏ bé, áo sơ mi của cậu khi choàng lên người cô, cho dù có cài hết cúc áo thì cậu vẫn có thể trông thấy cảnh đẹp trước ngực cô, trắng muốt không tì vết, lại không có nội y che chắn nên lại càng quyến rũ.

Chu Tự Hằng khẽ nuốt nước miếng, trầm giọng đáp: “Được.”

“Đẹp không anh?” cô lại hỏi.

“Đẹp lắm.” Chu Tự Hằng gật đầu nói.

Minh Nguyệt đang mơ màng vì choáng, nhưng vẫn ngốc nghếch cười khi được Chu Tự Hằng khen, vui vẻ cọ tới cọ lui trong ngực cậu.

Chu Tự Hằng ôm lấy Minh Nguyệt, rồi lại không cẩn thận đụng phải bắp đùi trơn mềm của cô, chỉ mộtgiây đó thôi cũng đủ khiến cậu phát hiện ra một chuyện, lập tức hỏi: “Quần lót của em đâu?”

nói đến đây Minh Nguyệt lại muốn khóc, bộ dạng cô trông rất buồn bã, hai mắt ngập nước, nũng nịu nóivới cậu: “Bị rơi vào trong bồn tắm mất rồi, không thể mặc được, mà anh thì lại không mua cái mới cho em.”

Minh Nguyệt uống say trở nên yếu ớt vô cùng, nói chuyện không cần đạo lý, còn giạng chân dán sát vào người Chu Tự Hằng cọ cọ.

Cặp chân dài của cô tỏa sáng trước mắt cậu, xuyên qua lớp quần tây, cậu có thể cảm nhận được sựmềm mại co giãn của làn da cô, chiếc áo sơ mi đen càng làm tôn lên làn da trắng như ngọc, chiếc áo này bình thường mặc vào thì không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng Minh Nguyệt mặc thì nhìn lại rất đẹp và quyến rũ.

“Để mai anh mua cho em cái mới nhé.” Chu Tự Hằng khó khăn nói.

Minh Nguyệt không phát hiện ra thứ nóng rực dưới mông mình, lực chú ý hoàn toàn đặt vào lời nói của Chu Tự Hằng, nghe thấy sẽ được mua quần lót mới, lòng cô vui muốn nở hoa, ghé vào hôn Chu Tự Hằng hai cái: “Cảm ơn anh.”

Hôn xong cô lại cảm thấy cảm ơn thế này vẫn chưa đủ chân thành, nên lại hỏi: “anh có muốn hôn em nữa không?” Sau đó dùng đôi mắt long lanh ngập nước nhìn Chu Tự Hằng.

Tuy là Chu Tự Hằng có khả năng kiềm chế kinh người, nhưng cũng không thể so được với công phu như được tu luyện ngàn năm của Minh Nguyệt.

Sợi dây cung trong đầu cậu gần như sắp đứt đến nơi rồi.

Nghĩ Minh Nguyệt còn đang trong cơn say, cậu hỏi: “anh muốn hôn chỗ khác có được không?”

“anh muốn hôn chỗ nào?” Minh Nguyệt cắn móng tay, dáng vẻ ngây thơ hỏi.

“Muốn hôn hết toàn thân em.” Cậu đáp.

Cậu không để cho Minh Nguyệt có thời gian suy nghĩ và trả lời, dứt khoát bế bổng cô rồi đặt lên giường, đây là giường đôi rất rộng rãi lại mềm mại, thừa chỗ cho hai người nằm, nhưng Chu Tự Hằng lúc này lại thích nằm đè lên người cô.

Cúc áo sơ mi bị Chu Tự Hằng kéo tung ra hết, những nụ hôn nóng rực bắt đầu từ trán Minh Nguyệt rồi đi dần xuống, hôn lên môi cô, lại âu yếm một chút ở vùng cổ, lưu luyến nơi núi cao, cuối cùng vùi sâu vào đám cỏ thơm rậm rạp.

Minh Nguyệt còn chưa uống canh giải rượu, nhưng nhiệt độ nóng rực thiêu đốt cơ thể lại khiến cho men rượu trong người cô dần dần tan biến.

Môi lưỡi của Chu Tự Hằng kéo đến một trận sóng thần, khiến cho cô thở dốc không ngừng, sóng sau cao hơn sóng trước, cuối cùng đánh bay cô lên trời.

một lúc lâu sau, Minh Nguyệt mới tỉnh táo lại trong hơi men và cảm giác tê dại, Chu Tự Hằng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn từng cái từng cái lên mái tóc cô.

“Sao anh…lại muốn hôn chỗ đó của em?” Minh Nguyệt lúc này đã tìm lại được cảm giác xấu hổ, khôngchịu ngẩng đầu lên.

Chu Tự Hằng ghé sát vào tai trái của cô, đáp: “Vì anh yêu em.”

một câu nói tựa như gió xuân thổi vào lòng Minh Nguyệt, khiến cho cô mơ màng, mãi đến khi Chu Tự Hằng đặt một chiếc chìa khóa lạnh như băng vào lòng bàn tay cô thì cô mới giật mình tỉnh táo lại.

Chiếc chìa khóa màu bạc, lấp lánh dưới ánh đèn.

“anh muốn em chuyển đến đây ở sao?” Minh Nguyệt khoác tấm chăn lụa, ôm đầu gối, nghiêng đầu hỏi Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng thản nhiên thừa nhận, còn nói thêm vài mặt tốt của căn nhà: “Nơi này rất gần trường em, cũng gần công ty anh nữa.” Nhưng cậu vẫn tôn trọng ý kiến của cô, nói: “Tất nhiên là nếu em muốn.”

Lời của cậu tuy ngắn gọn, nhưng Minh Nguyệt lại nghe ra được niềm hạnh phúc và mong mỏi, khiến cônhớ lại chuyện cũ, nói: “Em vẫn còn nhớ là trước kia anh từng nói khi nào học năm tư, anh sẽ thuê mộtcăn hộ, trồng hoa hồng ngoài ban công, nuôi một con chó Samoyed hoặc một con mèo Ragdoll, rồi bọn mình sẽ sống cùng nhau ở đó.”

Nghĩ đến chuyện này, Minh Nguyệt liền mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền.

“Bây giờ anh đã rút ngắn được thời gian rồi.” Chu Tự Hằng cũng cười, không chút kiêng dè mà bộc lộ dã tâm, “anh muốn bọn mình sống chung sớm một chút.”

Cậu cực kì nghiêm túc nhìn Minh Nguyệt, Minh Nguyệt lập tức gật đầu dưới ánh mắt sáng rực của cậu, nhưng ngay sau đó cô lại nhớ ra một chuyện nên lại hưng phấn hỏi: “Vậy…Hôm nay chuyện anh nói…Khi nào công ty chính thức gia nhập thị trường…Chúng mình sẽ…Kết hôn…”

Hai chữ cuối tuy hơi khó nói, nhưng lại tràn ngập sự mong đợi và khao khát.

cô nhỏ giọng hỏi: “Có thể rút ngắn thời gian kết hôn luôn được không anh?”

Minh Nguyệt tự cảm thấy mình giống như một khuê nữ chỉ hận không thể gả đi sớm một chút vậy, nên mới không biết thẹn mà hỏi câu đấy, nếu Minh Đại Xuyên mà chứng kiến thì chắc sẽ giận đến mức không nói nên lời mất, nghĩ vậy nên Minh Nguyệt cũng không dám nói nữa.

trên người cô không có một mảnh vải che thân, chỉ đắp một cái chăn mỏng, Chu Tự Hằng từ đằng sau ôm lấy eo cô, để cho cô dựa sát vào lồng ngực cậu.

Lời cô nói cũng chính là điều mà cậu đang suy nghĩ, thật đúng là tâm ý tương thông, cả hai đều nghĩ đến cùng một chuyện.

Chu Tự Hằng cảm thấy cực kì vui, lại ôm chặt Minh Nguyệt thêm chút nữa.

“Minh Nguyệt, tháng chín sang năm là em tròn hai mươi tuổi rồi.” Cậu chống cằm lên vai cô, dùng giọng nói thành khẩn để thương lượng: “Nếu lúc đó anh cầu hôn em thì liệu em có từ chối anh không?”

Từ chối anh ư?

Sao có thể có chuyện đó được?

Minh Nguyệt không ngừng lắc đầu, kiên định đưa ra lời hứa: “Chỉ cần anh cầu hôn thì em sẽ đồng ý.”

cô quay đầu lại, hôn lên môi cậu một cái.

Cho nên từ sau đêm ấy, ngày nào Chu Tự Hằng cũng mong thời gian trôi nhanh để mau đến ngày sinh nhật Minh Nguyệt, thậm chí cậu còn tự làm một cái đếm ngược, ngày nào cũng nhìn vào đó.

Weiyan cũng theo từng ngày đếm ngược đó mà ngày một lớn mạnh.

Nhưng kế hoạch có hoàn hảo đến mấy thì cũng không lường trước được sự thay đổi, ngay khi Chu Tự Hằng đã cầm trong tay chiếc nhẫn mà mình đích thân đặt làm, tỉ mỉ chuẩn bị một buổi lễ cầu hôn, thìWeiyan lại gặp phải một khó khăn lớn chưa từng có.

Tháng 9 năm 2008, Weiyan bị lệnh cưỡng chế phải tạm dừng hoạt động
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.