Giang Thiển từ trên linh thụ nhảy xuống, hai cánh trắng tinh nhẹ nhàng vỗ, vỗ đến mức linh khí xung quanh nhè nhẹ nổi lên dao động dập dềnh.
Đáp đất xong, y không hóa thành hình người ngay, vẫn lấy tư thái khổng tước trắng đảo mắt nhìn khắp nơi.
Ngày thường Giang Thiển luôn lộ ra khí chất xa cách hững hờ người sống chớ gần. Hiện giờ trong hình thái khổng tước, trông y có vẻ càng thêm lười biếng, thậm chí còn ẩn ẩn lộ ra một cỗ kiêu ngạo của riêng Cầm tộc đại yêu, khiến người khác khó tránh khỏi khao khát muốn đặt ánh mắt lên người y, rồi lại không dám tùy tiện quấy rầy.
Cầm tộc thích nước, đặc biệt là khổng tước, chúng thật thích sống ở nơi gần dòng suối hoặc ao hồ, cho dù đã khai thông linh trí, hóa hình thành yêu cũng không ngoại lệ.
Ngày trước Giang Thiển rất thích đến bên hồ, nương theo nắng sớm chải chuốt lông mình. Tuy bộ lông của y lúc nào cũng tinh xảo mượt mà, y vẫn không bỏ đi thói quen như vậy.
Đáng tiếc, sân vườn của Úc Từ Chu đến cả ao nhỏ cũng không có, chỉ có một lu nước, mực nước bên trong xâm xấp nửa thùng, trong veo trong vắt.
Giang Thiển lê thân khổng tước bước đến bên cạnh cái lu, y ghé sát vào mặt nước ngó ngó, tựa hồ không mấy vừa lòng, cuối cùng chỉ chải chải vuốt vuốt mấy cái qua loa, thoạt nhìn có chút bất mãn.
Úc Từ Chu đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này, suy nghĩ chợt miên man. Hắn không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-tai-bon-toa-tu-cho-minh-la-cong/2563204/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.