Ánh chiều vàng vọt, gió tây mùa thu mát rượi.
Lý Trường Thiên đang ngồi xổm trong chòi rơm đếm kiến.
Trong đám có một con kiến bò đè lên một con khác.
Lý Trường Thiên chính nghĩa đẩy con kiến kia ra, còn thuận tiện dạy dỗ nó một phen, xem như cá trên thớt tùy ý chặt chém.
Răn dạy kiến chúa xong, Lý Trường Thiên buồn bực thở dài, nhẹ nhàng kéo xích sắt trên thân, xích sắt quấn quá lâu nên cổ và tay có vài chỗ bị tụ máu, chỉ cần Lý Trường Thiên nhúc nhích thì lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.
Đã hai ngày trôi qua từ lúc bạch y công tử mặt lạnh kia rời đi.
Hai ngày nay ngoại trừ gia phó đưa cơm cho hắn thì Lý Trường Thiên chưa từng thấy ai khác.
Thả không thả, giết cũng không giết, cũng không giam trong lao, rốt cuộc là có ý gì?
Lý Trường Thiên tựa cằm lên đầu gối, thở dài thở ngắn cảm khái vận mệnh của mình sao lắm chông gai.
Bỗng nhiên một bóng đen phủ xuống, che đi ánh nắng trong trẻo.
Lý Trường Thiên ngẩng đầu lên, cùng Yến Thù bốn mắt nhìn nhau.
Yến Thù ngồi xổm xuống, một đầu gối tì lên đất, đưa tay về phía Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên ngả người ra sau né tránh bàn tay của Yến Thù, cảnh giác nhìn y.
Yến Thù thoáng nhíu mày, không nể mặt túm xích sắt trên cổ Lý Trường Thiên, xích sắt lập tức phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Lý Trường Thiên chật vật bổ nhào về phía trước, cổ tay và cần cổ cuối cùng bật máu, đau đến nỗi hít một ngụm khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/175664/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.