Buổi trưa, Huyện lệnh bé nhỏ của trấn Xuất Dư đang nhức đầu.
Hắn ngồi trên ghế thái sư ấn ấn huyệt Thái Dương, sờ ria mép thở dài.
Dạo này chuyện phiền lòng thật sự quá nhiều.
Đầu tiên là trên trấn có một lão gia ác bá, ỷ trong nhà có ruộng có tiền, mướn mấy gã hộ vệ hung thần ác sát suốt ngày ức hiếp dân lành, làm xằng làm bậy khiến người ta hận đến nghiến răng.
Huyện lệnh dù muốn làm chút chuyện cho bách tính nhưng hắn chỉ là một Huyện lệnh nho nhỏ, lại mới nhậm chức chưa bao lâu, đối với bọn ác ôn chỉ có thể nén giận.
Kế tiếp là hôm qua trên trấn xuất hiện một chuyện nghe rợn cả người: Nhị cô nương Tô gia bị giết hại!
Trong cái rủi có cái may là hung thủ đã đền tội, Huyện lệnh cảm thấy mình nên đi thắp hương bái Phật một chút để Bồ Tát phù hộ mình không vì việc này mà ảnh hưởng đến hoạn lộ.
Huyện lệnh đang thở dài liên tục thì gia phó chạy tới thông báo ngoài phủ đệ có một công tử muốn gặp Huyện lệnh lão gia.
"Công tử? Công tử như thế nào?" Huyện lệnh nghi hoặc đứng lên, vừa đi về phía cổng phủ đệ vừa hỏi gia phó bên cạnh.
"Giống như người từ trên trời xuống vậy!" Gia phó giơ ngón tay cái lên.
Huyện lệnh: "......"
Huyện lệnh đưa tay cốc đầu gia phó không chút lưu tình: "Rảnh rỗi quá thì đọc sách đi".
"Ai! Được rồi, lão gia." Gia phó xoa đầu ngượng ngùng đáp, sau đó như chợt nhớ ra gì đó, hắn vỗ tay cái bốp: "Đúng rồi! Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/175657/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.