"Đây chính là hoa sen Tịnh Đế! Người xin ngọc cho ngươi muốn cùng ngươi bạc đầu giai lão đấy! Ngươi đúng là đồ ngốc!"
Nghe Vệ Ký nói, Lý Trường Thiên ngây ngốc tại chỗ.
Hắn bần thần cầm ngọc bội đeo trên cổ mình, siết trong tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Gần đây ngày nào hắn cũng vuốt ngọc bội nhớ nhung Yến Thù một hồi.
Nhưng có nhớ thương đến đâu thì cuối cùng vẫn là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, đơn phương khổ sở.
"Có khi nào......" Lý Trường Thiên do dự nhìn Vệ Ký. "Có khi nào người trong chùa lấy nhầm ngọc không?"
Vệ Ký: "......"
Vệ Ký nhấc quạt hương bồ to bằng bàn tay đập vào gáy Lý Trường Thiên.
"Ui da đau." Lý Trường Thiên bị đánh chúi nhủi ra trước, hai tay ôm đầu.
"Vô tình vô nghĩa! Đàn ông bạc lòng!" Vệ Ký chửi ầm lên, "Mẹ nó con gái người ta bị mù mới để ngươi chà đạp một mối tình si!"
"Không phải." Lý Trường Thiên đỏ mặt, "Sư phụ ngươi nghe ta giải thích đã, tình huống của hai chúng ta là ta thích y chứ y có thích ta đâu."
"Ngươi bày tỏ tâm ý với người ta chưa?" Vệ Ký hỏi.
"Vẫn, vẫn chưa." Lý Trường Thiên gãi đầu.
"Không phải chứ!" Vệ Ký mắng, "Vậy sao ngươi biết người ta không thích ngươi? Thích mà giấu được sao? Ngươi vỗ ót nghĩ cho kỹ xem, cô nương kia có tốt với ngươi không?"
"Y...... Y lúc nào cũng tốt với ta cả." Lý Trường Thiên bị Vệ Ký mắng cho tối tăm mặt mũi.
"Không phải chứ! Con gái người ta không thích ngươi thì vô duyên vô cớ đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/1603710/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.