Dinh thự Thiếu khanh Đại Lý Tự.
Bóng hạc bên ao, đêm lạnh như nước, Yến Thù nửa đêm bừng tỉnh từ trong mộng, không cách nào ngủ lại được nên khoác áo đứng dậy.
Ngày mai y sẽ lên đường đến Bạch Đế Thành.
Hơn nửa tháng nay Yến Thù cố nghe ngóng tin tức ở Bạch Đế Thành nhưng chẳng có kết quả gì.
Bất an quanh quẩn trong lòng Yến Thù mãi không thể tiêu tan.
Đã nhiều ngày rồi y chưa từng nghỉ ngơi đúng nghĩa.
Trời vào thu, thời tiết lạnh giá, sương trắng giăng đầy, Yến Thù nhớ nhung thành bệnh, trằn trọc một hồi dứt khoát đứng dậy ra sân ngắm trăng.
Y đứng lặng ở sân hồi lâu thì chợt nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Yến Thù quay lại, nhìn thấy người tới liền vội vàng hành lễ: "Nghĩa phụ."
"Thù nhi, sao nửa đêm không ngủ mà ở đây nhìn trời vậy." Tần Quyết Minh chậm rãi đi tới cười hỏi.
"Nghĩa phụ có tin tức gì về Bạch Đế Thành không? Thẩm vương gia gửi thư chưa ạ?" Yến Thù vội hỏi.
Tần Quyết Minh lắc đầu.
Ánh mắt Yến Thù lập tức ảm đạm.
Tần Quyết Minh nhận ra cảm xúc khác thường của y nên hỏi: "Thù nhi, con sao vậy?"
Yến Thù im lặng một lát rồi ngước nhìn bầu trời mênh mông vạn dặm: "Sau khi cha bị vu oan mất mạng, nghĩa phụ dạy con buông bỏ hận thù, sớm ngộ ra nhân quả, nhưng chính mình lại ôm chấp niệm báo thù suốt mười năm, trước kia con không hiểu vì sao nhưng gần đây đã hiểu ra rồi."
Tần Quyết Minh tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó bất đắc dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/1603698/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.