Sau khi Lý Thu Thủy và Lý Trường Thiên bàn xong chuyện quan trọng thì nàng về lại phòng mình, Lý Trường Thiên vốn muốn tiễn nàng nhưng Lý Thu Thủy lo lắng trong Thiên Khuyết Sơn Trang đông người phức tạp nên khéo léo từ chối Lý Trường Thiên.
Bên ngoài lầu các mưa gió mịt mù, gió mạnh thổi hắt nước mưa vào, mặc dù Lý Thu Thủy đi ở phía trong cùng của hành lang nhưng nửa ống tay áo vẫn ướt đẫm.
Nàng không ngẩng nhìn phía trước mà cúi đầu suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể tránh né truy binh thuận lợi rời khỏi Thiên Khuyết Sơn Trang.
Bây giờ Hàn Nhai vẫn chưa hoài nghi nàng.
Nàng vẫn có thể đi kiệu tùy ý ra vào Thiên Khuyết Sơn Trang nhưng sẽ có thị vệ đi theo.
Nhưng tránh đi những thị vệ kia cũng không khó.
Nhưng nhiều nhất là nửa ngày chuyện nàng trốn đi sẽ bị phát hiện.
Trong nửa ngày ngắn ngủi này, nàng và Lý Trường Thiên có thể trốn bao xa?
Nếu rời đi vào ban đêm có phải sẽ có thêm thời gian chạy trốn hay không?
Hoặc nếu hai người không đi đường lớn thì có thể thuận lợi thoát được truy binh không?
Mọi thứ đều không chắc chắn khiến người ta bất an.
Lý Thu Thủy bất giác khẽ thở dài.
Đúng lúc này, một tia chớp trắng lóa xẹt qua chân trời, ngoài lầu các giáng xuống một tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Lý Thu Thủy giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Nàng thấy trước cửa phòng mình có một người.
Lý Thu Thủy đột ngột cứng đờ tại chỗ, toàn thân rét run, tay chân lạnh buốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/1603695/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.