Lý Trường Thiên thức dậy từ sớm.
Lầu các xây dựng trên vách núi, tinh mơ sương mù bảng lảng, chim kêu vượn hú, gió lạnh thấu xương.
Lý Trường Thiên trong cơn mơ màng muốn trở mình thì lại phát hiện không thể nhúc nhích được.
Hắn mở mắt nhìn mới nhận ra mình đang bị Yến Thù ôm chặt.
"Úi......" Lý Trường Thiên hoảng hốt nhớ ra cái gì.
Yến Thù giờ đang bị giam trong phòng hắn, phòng này lại chỉ có một cái giường nên ban đêm hai người không thể không ngủ chung với nhau.
Nhưng Lý Trường Thiên nhớ tối qua khi ngủ hắn và Yến Thù rõ ràng quay lưng vào nhau cơ mà, sao buổi sáng tỉnh dậy hắn lại nằm trong ngực Yến Thù?
Chắc vì mình ngủ say nên vô thức nhích lại gần Yến Thù.
Lý Trường Thiên ngáp một cái, nhớ ra hôm nay mình còn có chuyện phải làm nên cẩn thận gỡ tay Yến Thù vòng quanh eo mình, chuẩn bị xuống giường.
Nào ngờ hắn vừa nhích tới mép giường thì Yến Thù liền mở mắt ra.
"A......" Lý Trường Thiên và y bốn mắt nhìn nhau, "Ta đánh thức ngươi sao? Thật xin lỗi thật xin lỗi."
"Ngươi có việc phải đi à?" Yến Thù hỏi.
"Ừ, có chút việc." Lý Trường Thiên đứng dậy xuống giường bắt đầu rửa mặt mặc quần áo.
Hắn vừa rửa mặt xong thì gia phó câm điếc đưa bữa sáng đến, Lý Trường Thiên bày cháo và đồ ăn lên bàn rồi gọi Yến Thù đến ăn.
Yến Thù đã hết sốt, tinh thần rõ ràng tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Hai người cùng ăn sáng, Lý Trường Thiên đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/1603688/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.