Tiếng thở dốc từ từ biến mất, Yến Thù ngồi trong thùng tắm đựng đầy nước lạnh, mãi vẫn không đứng dậy.
Y ngây ngốc cúi đầu, đột nhiên giơ tay lên tát mình một cái.
Nửa bên mặt trắng nõn như ngọc của Yến Thù lập tức đỏ lên đau rát, Yến Thù rũ mắt, đau khổ cắn răng, trong lòng tràn ngập áy náy và khổ sở.
Y làm sao có thể không biết liêm sỉ như vậy? Làm sao có thể nghĩ đến Lý Trường Thiên để làm chuyện này?
Nếu Lý Trường Thiên biết được thì chắc chắn sẽ buồn nôn, chắc chắn sẽ chán ghét mình.
Yến Thù một tay che mắt, cúi đầu xuống, bả vai suy sụp co lại.
Bên tai y vang lên câu nói của Lý Trường Thiên.
"Đúng vậy, ta có thể đến Thiên Khuyết Sơn Trang làm thị vệ."
Y nhìn thấy mình lúc nhỏ từng bước đi vào một căn phòng tối đen không có ánh sáng, y vừa đi vừa nói.
Thôi, thôi.
Chín năm không thấy lại quê hương.
Còn trông mong gì đây.
-
Ngồi thừ ra không biết bao lâu, cuối cùng Yến Thù cũng ra khỏi thùng tắm đầy nước lạnh, y cởi bỏ y phục ướt đẫm, lau khô người rồi thay trung y.
Yến Thù đang rũ mắt buộc thắt lưng thì chợt nghe thấy ngoài cửa sổ vọng lại tiếng động lạ như có vật gì đang gõ, y đi tới mở cửa sổ, một con bồ câu trắng bay vào đậu trên bàn.
Yến Thù đưa tay tháo mật tín trên chân bồ câu rồi mở ra xem, là thư gửi từ Sóc Phương.
Yến Thù đọc mật tín, lông mày nhíu chặt.
Sóc Phương gửi đến không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/1603666/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.