Nghe đại phu nói, Yến Thù đang định cõng Lý Trường Thiên vội vàng đứng dậy ôm hắn lên.
Vì sợ làm Lý Trường Thiên bị xóc nảy nên Yến Thù không dám dùng khinh công, cứ thế ôm người đi về hướng khách điếm.
May mà đang là sáng sớm nên trên đường cũng không có dân chúng, không cần lo sẽ bị người khác nhìn ngó bằng ánh mắt khác thường.
Lý Trường Thiên hai tay che bụng, thầm nghĩ khi nào Yến Thù sẽ mở miệng trách mình.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Yến Thù nhìn ôn nhuận như ngọc, mỹ nhân như bích vậy mà lực tay có phải quá mạnh rồi không, ôm một đại nam nhân như hắn mà vẫn bước đi vững chãi thế cơ à?
Lý Trường Thiên đang nhủ thầm thì chợt nghe Yến Thù gọi tên hắn: "Lý Trường Thiên."
Ngữ khí của Yến Thù vẫn bình tĩnh nhưng rơi vào tai Lý Trường Thiên cứ như sét đánh.
Lý Trường Thiên vội vàng bày ra vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe giáo huấn.
Tới rồi tới rồi, Lý Trường Thiên có nghĩ bằng đầu gối cũng thừa biết Yến Thù sắp nói gì.
Chẳng hạn như "Bảo ngươi đừng đi luận võ mà ngươi cứ đòi đi, giờ ngươi bị thương rồi thấy chưa", hoặc là "Ngươi có thể đừng xem nhẹ tính mệnh như vậy hay không".
Lý Trường Thiên biết rõ phải đáp lại mấy câu này như thế nào.
Chỉ cần thành khẩn trả lời "Được rồi, không có lần sau đâu, ta sẽ không lỗ mãng nữa, thật ra ta rất xem trọng tính mệnh, lần này do gấp quá nên mới thế thôi", như vậy đối phương sẽ đỡ trách móc hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/1603655/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.