"Cho nên ngươi cứ an tâm ở lại đi."
Nghe câu này Lý Trường Thiên đầu tiên là trầm mặc thật lâu, sau đó ngẩng đầu cười nói: "Ừ được rồi, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, đi Giang Nam tra án cũng phải cẩn thận chút, nghe ngươi nói vụ án kia có vẻ mơ hồ lại khó giải quyết nữa."
Yến Thù đáp: "Được."
Dứt lời hai người chẳng nói thêm lời nào.
Lý Trường Thiên ngẩng đầu nhìn trăng sáng vằng vặc, trong lòng không hiểu sao lại phiền muộn.
Phiền muộn vì sau khi trùng sinh tại thế giới này, Yến Thù là người đầu tiên hắn quen biết.
Mặc dù không biết Yến Thù đối đãi hắn thế nào nhưng Lý Trường Thiên đã xem Yến Thù như bạn thân.
Cùng Yến Thù ở chung mấy ngày nay, Lý Trường Thiên cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu, mặc dù nhìn Yến Thù lúc nào cũng lạnh như băng nhưng thực chất bên trong lại ôn nhu hiền hoà, tựa như gió ấm tháng Ba, mây khói tháng Tư.
Vạn cổ nhân gian, chim én ríu rít trên xà nhà, gọi mùa xuân ấm áp quay về.
Lý Trường Thiên thích nhất là mùa xuân.
Cũng nhờ có Yến Thù làm bạn nên Lý Trường Thiên bôn ba giữa thế gian lạ lẫm này rất ít khi thấy mờ mịt cô độc.
Bây giờ lại cùng Yến Thù mỗi người một ngả, Lý Trường Thiên thật không đành lòng, thậm chí còn khổ sở.
Nhưng hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Bởi vì hắn không muốn làm phiền Yến Thù, càng không muốn níu chân Yến Thù.
Điều mà Lý Trường Thiên ghét nhất là trở thành gánh nặng của người khác.
Bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/1603628/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.