Tần Quyết Minh siết chặt lá thư, hai mắt nhắm nghiền, nửa như suy nghĩ nửa như đang khống chế cảm xúc, thật lâu sau hắn mới mở mắt ra nói với Triệu bá: "Triệu bá, phiền ngươi đêm nay trông chừng hắn, sáng mai ta tự có tính toán".
Triệu bá gật đầu tỏ ý đã hiểu, đứng dậy đi về phía Tây viện.
Tần Quyết Minh thở ra một hơi dài, sau đó hung hăng vò thư thành một cục, như thể nó là thứ gì đó khiến người ta không thể chịu đựng nổi.
Hắn ngoái nhìn lại sân phía Tây, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm phủ sương.
-
Sáng hôm sau, Lý Trường Thiên như thường lệ gấp chăn lại rồi đi rửa mặt.
Lý Trường Thiên đang treo khăn lên giá gỗ thì cửa sương phòng bị gõ.
Lý Trường Thiên đứng dậy mở cửa, trông thấy một nữ tử dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đầu búi tóc đang rụt rè đứng trước cửa, nàng cúi đầu khẽ nói: "Lý công tử, Yến thiếu gia dặn ta khi nào dùng bữa thì gọi ngươi".
Xem ra vị này chính là trù nương mà Yến Thù nhắc đến.
"Được, cám ơn ngươi, ta đi đây." Lý Trường Thiên cười nói, sau đó đi tới sảnh đường.
Gió thu mát mẻ, tứ hợp viện không một bóng người an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi lá khô bay xào xạc.
Lý Trường Thiên băng qua sân để đến sảnh đường, hắn đi vài bước thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng, thế là đột ngột đứng lại nhìn quanh bốn phía.
Khoảng sân rộng lớn yên tĩnh không có gì khác thường, sân phía Tây này vốn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/1603616/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.