Lý Trường Thiên đang nhìn tờ bố cáo viết hai chữ "Tuyển lính" kia đến xuất thần thì giọng nói của Yến Thù đột nhiên vang lên bên tai hắn.
"Cứu tế khó khăn, tuyển lưu dân làm lính để Tiết Độ Sứ điều động quản thúc có thể giải quyết các vấn đề ấm no của nạn dân và loạn lạc." Yến Thù bình thản nói.
"Vậy à." Lý Trường Thiên gật đầu, bỗng nhiên chỉ vào bố cáo quay lại hỏi Yến Thù, "Vậy ta có thể tham gia không?"
Yến Thù sững sờ hỏi: "Ngươi muốn làm lính?"
"Ừm." Lý Trường Thiên khẽ gật đầu, "Ta chẳng trông mong gì tìm được người thân, sau này cũng không thể cứ đi theo ngươi ăn nhờ ở đậu mãi, ta đã nợ ngươi không ít nhân tình rồi."
Yến Thù trầm mặc một lát rồi nói: "Làm lính thì một khi có chiến loạn chính là đem đầu đặt trên lưỡi đao, dù không có chiến loạn nhưng nếu dị tộc Bắc Địch xâm phạm biên cương cũng phải đem tính mạng ra bảo vệ, ngươi nghĩ kỹ chưa?"
Yến Thù cứ tưởng Lý Trường Thiên chỉ là hứng thú nhất thời nên muốn nhắc hắn suy nghĩ chu toàn.
Ai ngờ y vừa dứt lời Lý Trường Thiên lại mỉm cười.
Lý Trường Thiên cong cong khóe miệng, nụ cười phóng khoáng, ánh mắt sáng ngời sắc bén, trong mắt tựa như có lửa cháy, hắn trả lời từng chữ không chút do dự.
"Ta nghĩ kỹ rồi, cách đây rất lâu đã nghĩ kỹ rồi."
Yến Thù sửng sốt: "Ngươi...... Ngươi......"
Y quay đầu nhìn lại tờ bố cáo kia, giấy trắng mực đen, góc dưới bên trái bị rách nên cong lên, nhìn lẻ loi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/1603614/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.