"Này! Ngươi!" Thiếu niên hấp tấp đứng dậy muốn xông tới.
"Hử?" Lý Trường Thiên cũng sửng sốt nhưng vẫn ngăn lại thiếu niên, "Đừng nóng đừng nóng."
Yến Thù cầm bát trở lại nói: "Thuốc này tính hàn, lệnh muội còn nhỏ, uống vào không những trị không hết mà còn mang tật."
"Là như vậy sao......" Thiếu niên ngây ngốc.
"Ngươi không đưa muội ấy đi khám sao?" Lý Trường Thiên hỏi.
Thiếu niên lắc đầu, tiếng nhỏ như muỗi: "Bạc không đủ nên không khám được, ta chỉ nói triệu chứng bệnh với đại phu rồi cầm thuốc về......"
Yến Thù ngồi xuống trước mặt tiểu cô nương bị bệnh, sờ lên cái trán nóng hổi của tiểu cô nương, sau đó lại xem lưỡi rồi bắt mạch, hỏi thăm triệu chứng, cuối cùng không nói một lời đi ra ngoài.
Nửa canh giờ sau Yến Thù quay lại, trong tay cầm bình thuốc viên, hắn đưa thuốc cho thiếu niên dặn dò: "Uống với nước ấm, một ngày ba lần, bảy ngày sẽ lành bệnh."
Thiếu niên mừng rỡ, liên tục gọi mấy tiếng ân công, sau đó đi lấy nước ấm.
Yến Thù lại tìm đến người dẫn đầu đám người lưu lạc tha hương này.
Người dẫn đầu là một ông lão, Yến Thù hỏi thăm một chút mới biết được nguyên nhân bọn họ lưu lạc.
Hoài Bắc gặp đại hạn, thiên tai nhân họa, người chết đói khắp nơi, bọn họ vì mạng sống nên phải đưa gia đình về phía Nam lánh nạn.
Yến Thù lấy bạc ra chia cho bọn họ, lại nói: "Tây Nam đang khởi công xây dựng thuỷ lợi và chiêu mộ binh lính, các ngươi tới đó có thể dừng chân an cư."
Tất cả mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/1603611/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.