Lý Trường Thiên cẩn thận nhích chuôi kiếm đè trên yết hầu xuống: "Ngươi chắc chưa?"
Yến Thù gật đầu.
Lý Trường Thiên do dự: "Ngươi nghĩ cho kỹ đi, hô hấp nhân tạo chính là miệng kề miệng, nếu ta là cô nương như hoa như ngọc thì ngươi không bị thiệt hòi, nhưng ta là......"
Kiếm trong tay Yến Thù bỗng dưng ra khỏi vỏ một tấc.
Lý Trường Thiên sợ hãi liên tiếp lui về phía sau: "Bình tĩnh! Ta không nói nữa! Ta làm! Ngươi nằm xuống đi, trước tiên ngươi nằm xuống, nằm cho thẳng vào."
Yến Thù thu kiếm, thế mà làm thật, lẳng lặng nằm thẳng trên giường.
Lý Trường Thiên hít sâu mấy lần.
Kỳ thật Lý Trường Thiên cũng chẳng để ý lắm, bởi vì đời trước trong quân đội lúc học kiến thức cấp cứu ngoài việc luyện tập với người giả thì bọn họ còn thực hành với các huynh đệ.
Dù sao khi lên tiền tuyến những kiến thức này đều dùng để cứu mạng, không được có chút sai sót nào.
Nhưng Lý Trường Thiên ngại Yến Thù không thể tiếp thu được, mới cởi y phục mà hắn đã lôi ra một đống đạo lý, huống chi chuyện hô hấp nhân tạo này.
Lý Trường Thiên ngồi quỳ bên cạnh Yến Thù, hết sức do dự: "Vậy cái kia ta chỉ làm một lần thôi được không?"
Yến Thù gật đầu.
"Còn nữa, khi ép lồng ngực ta sẽ không dùng sức, nếu không sẽ ép ngươi bị thương, nhưng khi chân chính cứu người thì phải dùng lực rất mạnh." Lý Trường Thiên nói.
Yến Thù nhìn thoáng qua Lý Trường Thiên, gật đầu lần nữa.
Lý Trường Thiên có chút khẩn trương xoa xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/1603601/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.