Những lời đàm tiếu này tất nhiên là Bạch Ngọc Đường không nghe thấy, lúc này hắn đã hoàn toàn rơi vào trong mê muội cực độ, không thể nào?
Mất tích ba ngày chính là y, lêu lổng ở kỹ viện ba ngày cũng là y, tại sao mình còn chưa nổi nóng mà y đã bày ra cái tư thế như muốn tìm mình tính sổ vậy?
Không lầm chứ?!
Giữa lúc còn đang mơ mơ hồ hồ thì hai người đã về đến chỗ của Triển Chiêu, gần như thô bạo đẩy mạnh Bạch Ngọc Đường vào phòng, xoay người khóa trái cửa, Triển Chiêu tựa trán vào cửa giống như đang khống chế tâm tình của chính mình.
“Ta nói Miêu Nhi,” Đấu tranh tư tưởng nửa ngày, cảm thấy hôm nay Tiểu Miêu thực sự là khác thường, hắn vẫn là chọn chính sách dụ dỗ trấn an trước rồi mới tính sổ sau, “Ngươi hôm…”
Lời còn chưa nói hết Triển Chiêu đã đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Đường, hệt như chưa từng thấy hắn.
Nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, lại nuốt một ngụm nữa, Bạch Ngọc Đường cảm thấy bản thân mình thực sự là một con chuột đang bị mèo nhìn chòng chọc, tê cả da đầu, toàn thân lạnh buốt, chân không khỏi bắt đầu chầm chậm di chuyển về phía cửa sổ…
Hay là hôm nay tới không phải lúc? Hay là hắn nên về tổ của mình trước chờ con mèo điên đang xù lông này xuôi xuôi rồi hẵng nói…
Đáng tiếc hắn lại chậm một bước, vừa nhìn thấy hắn có dấu hiệu chạy trốn, Triển Chiêu một chiêu “Linh miêu phác thử” hạ gục hắn xuống giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-loi-cua-nguoi/2269519/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.