Chương trước
Chương sau
Quá lâu không trút toàn bộ cảm xúc mà khóc thả ga một lần, cơ thể Lê Đường xuất hiện phản ứng khó chịu để cảnh báo.

Tim đập nhanh và choáng váng do tăng thông khí [1] khiến cậu run rẩy mất kiểm soát, ngay cả động tác tháo kính đơn giản cũng trở nên tốn sức. Tưởng Lâu nắm tay cậu, giúp cậu tháo kính đặt lên bàn, kêu cậu đừng khóc, bịt miệng và mũi cậu để cậu hít thở từ từ.

[1] Tăng thông khí (Hyperventilation) là tình trạng mất cân bằng giữa việc hít và thở. Việc thở ra thường nhiều hơn so với việc hít vào gây giảm nhanh lượng (CO2) trong cơ thể.

Nhưng cậu không làm được.

Sau đó còn bắt đầu ù tai, Lê Đường không nhìn thấy cũng không nghe được, không thể không cào da thịt đã tê rần, dùng đau đớn vật lý xác nhận mình tỉnh táo.

Có người gọi tên cậu bên tai: "Lê Đường... Không phải lỗi của em... Đừng làm tổn thương mình..."

Giọng nói loáng thoáng trở thành cọng dây níu giữ chút thần trí cuối cùng, Lê Đường muốn giãy ra, muốn một mình rơi xuống nhưng lại bị nắm chặt cổ tay chẳng cách nào cựa quậy.

Hắn vẫn không hiểu, sao lại có người ngốc đến thế?

Giết người đền mạng là lẽ đương nhiên, vì sao anh không cho em chết, vì sao phải nói "xin lỗi" với em?

Không biết đã qua bao lâu, ý thức của Lê Đường chập chờn không ổn định, lại quay về câu chuyện có mây mù trùng điệp.

Ngôi nhà dưới chân núi không sáng đèn, đất trời tối đen vì băng tuyết vốn chẳng nên xuất hiện tại thành phố phía Nam dù trong thời điểm lạnh nhất mùa đông.

Trong ngôi nhà nhỏ còn buốt lạnh hơn, ánh sáng duy nhất đến từ một con bướm.

Tuy nhiên bướm bị thương nặng, đôi cánh dập nát rủ xuống trong lồng, ánh huỳnh quang phát ra từ người nó cũng yếu ớt mờ nhạt.

Cửa lồng mở toang, bên cạnh còn có mật hoa tươi mới nhưng sự sống của nó vẫn trôi đi nhanh chóng, chẳng còn sức để mà nhấc cánh.

Tách, một giọt nước rơi lên thân hình nó, sau đó lại thêm một giọt nữa.

Hóa ra không phải nước mà là nước mắt, thiếu niên ấy đang khóc.

Thiếu niên đứng trước lồng, cúi đầu nhìn com bướm thoi thóp hơi tàn, tảng băng kiên cố nơi đáy mắt nứt ra như mạng nhện.

À, cũng không phải mạng nhện.

Lùi lại, lùi thêm một chút nữa, lùi đến mức có thể trông thấy trọn vẹn cơ thể thiếu niên, bấy giờ bướm mới nhận ra từ đầu đến chân cậu ấy bị vây bởi một tấm lưới khổng lồ.

Đến khi oxy cạn kiệt chẳng thể hít thở, thiếu niên sẽ cùng chết với bướm ta.

Lúc giật mình tỉnh dậy Lê Đường vẫn hô hấp khó khăn, cảm nhận đầu tiên là bàn tay cắm kim truyền dịch đang được hơi ấm bao bọc.

Tưởng Lâu đứng cạnh giường, tay còn lại cầm khăn mặt lau mồ hôi lấm tấm trên trán và cổ Lê Đường.

"Tỉnh rồi?"

Thấy Lê Đường mở mắt hắn cũng không bộc lộ cảm xúc dư thừa, giống như Lê Đường không bị ngất mà chỉ tự nhiên tỉnh cơn mơ.

Vậy nên dù xác định được mình đang ở bệnh viện nhờ thứ mùi quen thuộc và cách bài trí xung quanh, Lê Đường cũng không căng thẳng gồng cứng người như trước, trái lại còn thở ra một hơi rất khẽ.

Nhẹ nhõm vì "chết đi sống lại", vì kết cục câu chuyện vẫn chưa nhìn thấy.

Lê Đường vừa ngồi dậy uống nước, hành lang bệnh viện vào giờ khuya đáng lẽ nên yên ắng lại có tiếng lao xao.

Bạn bè tham dự đám cưới xong rầm rộ kéo đến, sốt ruột vào thăm bệnh nhưng bị y tá trực ban chặn ngoài cửa với lý do "người bệnh cần nghỉ ngơi".

Sau khi đo nhiệt độ và mạch, chắc chắn các dấu hiệu sống đã ổn định thì y tá mới cho hai người đại diện vào thăm.

Lý Tử Sơ lo lắng không yên: "Mau cho tôi xem nào!"

Lê Đường không có sức, bị cậu ta lật qua lật lại như bánh nướng áp chảo, vẫn còn đang mất tự nhiên. May sao Tưởng Lâu không định quấy rầy, đi ra ngoài cửa phòng bệnh trước. Tô Thấm Hàm ngập ngừng tiến lên, mặt đầy vẻ áy náy: "Biết trước tôi đã không nói, không ngờ cậu lại phản ứng mạnh tới vậy..."

Lê Đường lắc đầu đáp không sao, chính cậu cũng không ngờ mình lại đến nông nỗi phải vào viện.

Cậu hỏi Lý Tử Sơ: "Vì sao trước giờ cậu giấu tôi?"

"Vì cậu dễ mủi lòng quá." Lý Tử Sơ thở dài: "Ai biết bây giờ cậu ta thế kia có phải lại đang tính khổ nhục kế gì không?"

Lê Đường: "Anh ấy không đâu."

Lý Tử Sơ "hừ": "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, trừ khi cậu ta viết giấy giống dạng hợp đồng."



Lê Đường hiểu nỗi lo và ý tốt của cậu ta, nhưng chuyện giữa cậu và Tưởng Lâu thật sự quá phức tạp, hoàn toàn không thể nói rõ trong một hai câu.

Lê Đường nghĩ ngợi: "Chốc nữa tôi hỏi anh ấy xem có viết được không."

Lý Tử Sơ ngỡ ngàng, như thể không cách nào tưởng tượng hình ảnh Tưởng Lâu viết thứ đó.

Không thể vứt bỏ lập trường và thái độ, Lý Tử Sơ nhăn nhó: "Vậy cũng không thể viết lung tung, phải để tôi gọt giũa từng chữ giống như xem hợp đồng."

Nghe nói cô dâu chú rể đều tới, Lê Đường muốn xuống giường ngỏ ý xin lỗi hai người thì bị Lý Tử Sơ ấn về giường.

Tô Thấm Hàm bèn gọi video cho Tôn Vũ Tường ở ngoài, Lê Đường gửi lời chúc đến đôi vợ chồng mới cưới trong điện thoại, cô dâu Lý Viên Viên cười nói: "Thấy cậu không sao tôi yên tâm rồi."

Chú rể Tôn Vũ Tường mặt đỏ bừng: "Bữa hôm nay chưa ăn xong, lần sau tới Tự Thành tôi mời riêng cậu."

Lê Đường nhận lời: "Được."

Người đến rồi đi, y tá vào rút kim, phòng bệnh yên tĩnh trở lại.

Đáng lẽ Lý Tử Sơ định ở lại chăm sóc, nhưng Lê Đường lấy cớ "phòng bệnh có camera, không ai dám làm gì tôi đâu" khuyên cậu ta về.

Cậu cũng khuyên Tưởng Lâu về mà hắn như không nghe thấy, ra ngoài chưa đầy năm phút đã quay lại, mua đồ dùng sinh hoạt như bàn chải khăn mặt.

Lê Đường đành tùy hắn, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi dẫu cho hoàn toàn không ngủ được.

Lần đầu tiên cậu buồn bực vì tai mình quá thính, ngay cả tiếng người ấy cởi áo khoác để lên ghế, thay nước nóng cho cốc nước ở đầu giường và cố gắng bước nhẹ cũng nghe rõ mồn một.

Còn cả tiếng điện thoại rung.

Lê Đường toan ngồi dậy nhưng Tưởng Lâu tỏ ý cậu cứ nằm yên, xoay người nhấc áo bành tô của cậu lên, lấy điện thoại rung liên tục trong túi áo.

Lúc nhận điện thoại từ tay Tưởng Lâu, trông thấy tên người gọi Lê Đường thoáng sửng sốt.

Không biết Tưởng Lâu nhìn thấy chưa hay lại giả vờ không thấy, đưa điện thoại xong bèn ra khỏi phòng, nhường không gian cho Lê Đường.

Liếm đôi môi hơi khô, Lê Đường bấm nút nghe. Cậu không biết nên xưng hô với người đối diện thế nào, suốt bảy năm nay đều không biết, vậy nên bắt máy xong trong chốc lát vẫn giữ im lặng.

Cũng may người đối diện mở lời trước: "Nghe nói con nhập viện, sao thế, chỗ nào không khỏe sao?"

"... Không sao." Lê Đường bịa một lời nói dối không mấy ảnh hưởng: "Chắc tại dạo này công việc bận quá."

Thấy giọng cậu yếu ớt nhưng ý thức tỉnh táo, Trương Chiêu Nguyệt thở phào: "Làm việc đừng bạt mạng quá, không có gì quan trọng hơn sức khỏe."

Bình thường Trương Chiêu Nguyệt chỉ nhắn tin chứ không gọi điện thoại, Lê Đường đoán cô biết tin mình nhập viện từ Lý Tử Sơ, nói không chừng trong lúc nhờ Lý Tử Sơ đưa canh thì cậu ta nhắc đến.

Không phải Lê Đường không cảm động với những gì Trương Chiêu Nguyệt đã bỏ ra suốt mấy năm nay, khi xưa cậu ra nước ngoài du học, Trương Chiêu Nguyệt đồng hành cùng cậu trong nửa năm đầu, cũng chỉ có Trương Chiêu Nguyệt quan tâm hỏi han cậu với tư cách người lớn trong nhà, dù giao ước hai mươi năm đã qua từ lâu thì cô vẫn luôn sắm vai người mẹ, bù đắp vị trí thiếu thốn trong quá trình trưởng thành của Lê Đường.

Thế nên dù những năm tháng đó cô cố tình lạnh nhạt, cho rằng Lê Đường và mình có tội như nhau nên không xứng được hạnh phúc, Lê Đường cũng nhớ điều tốt đẹp ở cô, chưa từng hận cô một chút nào.

Nhưng hiện giờ Lê Đường lại có chút oán giận cô.

"Cô nên gọi điện cho anh ấy." Lê Đường nói: "Anh ấy cần quan tâm hơn con."

Trương Chiêu Nguyệt biết cậu đang nói ai: "Hai đứa đều là con của mẹ, mẹ..."

"Khi đó con đã nhờ cô sau này đối xử với anh ấy tốt hơn, sao cô không làm được?"

Mũi Lê Đường cay cay, chua chát vì "lời trăng trối" chẳng có chỗ trông cậy, chua chát vì trước nay mình vẫn chủ quan tưởng rằng Tưởng Lâu sống rất tốt.

Sao lại có ngần ấy người, ngay cả việc hắn từng chịu biết bao khổ sở không phải của mình cũng không mảy may hay biết?

Lúc Tưởng Lâu quay lại phòng bệnh, Lê Đường đã bỏ điện thoại xuống.

Xem đồng hồ thấy đến giờ nên uống thuốc, hắn lại rót một ít nước nóng vào cốc.

Khi nhận thuốc từ tay Tưởng Lâu, Lê Đường nhận ra viên thuốc đã được bẻ đôi. Mạch suy nghĩ bất thình lình nhớ về đại hội thể thao năm ấy, cậu lên cơn sốt nói năng không rành mạch, mặt buồn rười rượi kêu thuốc to quá không nuốt nổi, Tưởng Lâu tỏ vẻ thờ ơ như chê cậu phiền phức, song vẫn nhẫn nại lấy khăn ướt lau tay rồi bẻ viên thuốc làm đôi.

Còn rất nhiều lần hắn xử lý vết thương cho cậu, thậm chí kể cả khi hai đứa vừa chiến tranh lạnh hay ầm ĩ "chia tay", động tác của hắn vẫn rất mực nhẹ nhàng và dịu dàng.

Hành động nhiều hơn lời nói, trước nay hắn luôn như vậy.

Uống thuốc xong Tưởng Lâu hỏi có đói không, Lê Đường đáp "hơi hơi", Tưởng Lâu xoay người lấy một gói đồ ăn vặt trong túi siêu thị: "Quầy đồ ăn ngoài kia dọn hàng hết rồi, ăn lót dạ tạm đã."

Lê Đường cúi đầu nhìn bốn chữ "bim bim tai heo" trên bao bì, bỗng bần thần chẳng rõ hôm nay là hôm nào.



Hèn gì lại cảm thấy hắn giống một người anh.

Lê Đường không muốn ăn, chỉ cảm thấy cần ăn chút gì đó để duy trì sự sống nên ăn vài miếng đã no.

Trước khi nằm lại giường, Lê Đường ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Anh buồn ngủ không?"

Tưởng Lâu trả lời: "Hơi hơi."

Lê Đường nghi ngờ hắn đang bắt chước mình nhưng không có chứng cứ, đành nói: "Thế anh muốn về đi ngủ không?"

Tưởng Lâu đáp: "Không về."

Lê Đường gật gù, ý là anh cứ tự nhiên.

Trên đời chẳng có ai cô đơn và có chính kiến hơn Tưởng Lâu, hắn chưa bao giờ bị kiểm soát bởi bất kỳ ai, chỉ làm việc bản thân thật sự muốn làm.

Thế là Lê Đường nhìn Tưởng Lâu chuyển giường gấp ở đầu giường đến cạnh giường, mở ra rồi mặc nguyên áo nằm xuống.

Tạm thời có thể hiểu tại sao hắn không ngủ cùng giường với mình, vì giường bệnh thật sự quá chật, một mình Lê Đường nằm cũng không dám quay người.

Nhưng đây là phòng đôi, chỗ kia còn một giường trống.

Lê Đường nghiêng mặt chớp chớp mắt. Tưởng Lâu bên cạnh cậu cũng từ tốn chớp mắt theo.

Lông mi hắn dày như đôi cánh, đồng tử sâu thẳm tựa biển khơi, khiến Lê Đường nhớ đến con bướm và cậu thiếu niên khóc trong mơ.

Thất thần giây lát Tưởng Lâu đã giành nói trước.

"Ngủ đi."

Nói đoạn hắn tháo máy trợ thính ở tai trái để lên tủ đầu giường, đặt cạnh kính của Lê Đường.

Bây giờ Lê Đường càng khó ngủ hơn, dù thuốc vừa uống có thành phần an thần, tác dụng không khác phần lớn các loại thuốc ngủ.

Cậu đoán người bên cạnh cũng không ngủ được, vậy là hắng giọng ho khan một tiếng. Quả nhiên hắn đang thức, duỗi tay qua chạm nhẹ mu bàn tay cậu để thử nhiệt độ.

"Chắc anh biết rồi phải không?" Lúc này Lê Đường lên tiếng: "Em không phải em trai anh."

Có lẽ vấn đề này nói không đúng lúc, song Lê Đường nghĩ đi nghĩ lại, hình như vốn dĩ đã không tồn tại cái gọi là thời điểm thích hợp.

Cậu đoán bao nhiêu năm trôi qua, chắc hẳn Trương Chiêu Nguyệt từng đề cập với Tưởng Lâu. Nếu xui rủi chưa nói thì hôm nay cậu sẽ nói.

Lê Đường tiếp tục: "Vậy nên không cần áy náy với em, càng không cần cảm thấy chưa làm tròn trách nhiệm với em."

Cậu bắt đầu hiểu tâm trạng xoắn xuýt của Tưởng Lâu khi đó, hận hay không nỡ gì cũng được, ai lại không có gánh nặng tâm lý khi làm thế với em ruột mình?

Nhưng Tưởng Lâu nói: "Thà rằng em là em trai anh."

Người ta thường nói tư tưởng và quan niệm sẽ thay đổi theo độ tuổi, chẳng hạn lúc mười tuổi ham chơi, nằm mơ cũng muốn đi thi được một trăm điểm mà không cần cố gắng; lúc hai mươi tuổi hooc môn nhộn nhạo, theo đuổi thứ tình yêu lãng mạn lý tưởng; ba mươi tuổi tính tình trở nên chín chắn, muốn một công việc có thể duy trì kế sinh nhai, mỗi ngày về nhà cửa sổ đều sáng đèn.

Tưởng Lâu lại khác, trước năm mười chín tuổi hắn chỉ muốn sống, muốn thoát khỏi đống đổ nát tối tăm hoang tàn, thường xuyên nghĩ kiếm đâu ra học phí kỳ sau, không có tiền ăn cơm thì phải làm thế nào.

Từ năm mười chín tuổi đến năm hai mươi tuổi, hắn rời thế giới thực tồi tệ trong thoáng chốc ngắn ngủi, trong vô số nụ cười và nước mắt rơi vì hắn, hắn nếm trải cảm giác được yêu, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất nảy sinh ảo tưởng không thực tế, hy vọng cậu không phải em trai mình, hy vọng giữa họ không bị ngăn cách bởi tầng tầng núi cao đèo dốc chẳng thể vượt qua.

Sau đó điều hắn hy vọng trở thành hiện thực, nhưng hóa ra ảo ảnh sụp đổ trong một đêm là giấc mộng hão huyền.

Từ sau năm hai mươi tuổi đến tận bây giờ, hắn về lại đống đổ nát ấy, đồng thời một lần nữa chứng thực được chân lý, trên đời không có gì là mãi mãi, tất thảy đều sẽ biến mất.

Thế giới đã sớm tập cho hắn làm quen với mất mát, song không dạy hắn nên đối diện với người mất đi lại có được thế nào.

Đành dè dặt thăm dò, lại gần từng chút một như hiện tại.

Kể cả nghe thấy lời mê sảng khi cậu ngất, nghe cậu nói "đây là địa ngục, anh không nên ở đây", "để em đền mạng... như thế em mới không nợ anh", hắn cũng chẳng có đường phản bác.

Cho nên...

"Anh thà rằng em là em ruột của anh." Tưởng Lâu quay mặt nhìn Lê Đường, phác họa khuôn mặt cậu dưới ánh sáng tù mù: "Trong người chảy dòng máu giống nhau, gãy xương vẫn nối liền gân, dù không muốn gặp anh thì cũng không thể thay đổi sự thật quan hệ huyết thống đã định."

"Như thế, bất kể em đi đâu anh cũng có thể tìm được em, có thể bảo vệ em như lẽ dĩ nhiên."

"Có người hỏi thì nói, chúng mình sống dựa vào nhau, vốn đã nên ở bên nhau."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.