Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, trên đường đi làm Lê Đường nhận được cuộc gọi của ông bố Lê Viễn Sơn.

Đầu tiên Lê Viễn Sơn hỏi cuộc sống của Lê Đường dạo gần đây, nghe nói cậu vẫn ở khách sạn thì khó chịu: "Có nhà không ở, cứ thích ở ngoài."

Sau đó hỏi đến chuyện làm ăn của công ty, Lê Viễn Sơn cất giọng bất mãn: "Còn chưa sinh lời đã tốn cả mớ vốn đầu tư, để bố xem con có thể làm nên trò trống gì."

Mấy năm nay Lê Đường đã quá quen cách nói chuyện khiển trách mọi lúc mọi nơi và bóng gió phản bác này của Lê Viễn Sơn, cũng chấp nhận rằng có một số phụ huynh không bao giờ tôn trọng con cái, ngay cả giao tiếp bình đẳng cũng không làm được.

Thế nên Lê Đường nghe xong cũng không để bụng, nói vào chủ đề chính: "Bố xen vào việc sàng lọc dự án phải không?"

Lê Viễn Sơn đáp: "Con còn trẻ quá, đương nhiên bố phải kiểm định giúp con."

Lê Đường nhủ thầm "biết ngay".

Song song với sự chú trọng của con người dành cho sức khỏe cùng gánh nặng dịch vụ y tế mà dân số già và các bệnh mãn tính mang lại, toàn bộ chuỗi công nghiệp AI y tế cũng ngày càng được quan tâm. Viện điều dưỡng do Lê Viễn Sơn hợp tác mở cùng người khác đang thiếu công nghệ này làm cơ sở hạ tầng, nếu tìm được doanh nghiệp phù hợp, ngoại trừ chờ nó phát triển nhanh chóng rồi chia lợi nhuận, có thể nghĩ xa hơn chút là tự bồi dưỡng một doanh nghiệp công nghệ cao có khả năng khai thác để dùng cho mình, từ đó đem đến nhiều giá trị hơn.

Thế nên trong số những dự án còn lại, dự án về y tế chiếm phần lớn.

Lê Đường làm việc không thích người khác nhúng tay, song cũng hiểu đây không phải chuyện to tát. Cùng lắm thì bàn giao các dự án đã chọn cho Lê Viễn Sơn, cậu ngồi không hưởng lợi.

Dĩ nhiên vẫn phải chọn lựa cẩn thận bởi dẫu sao cũng liên quan đến vấn đề "cải tử hoàn sinh" của công ty.

Nghĩ như vậy, sau khi đến công ty, Lê Đường bật máy tính xem lại hồ sơ một lượt.

Cậu nhìn doanh nghiệp có tên ROJA mà không khỏi nhếch môi cười. Các doanh nghiệp hiện nay bất kể lớn hay nhỏ đều đặt tên rất hoành tráng, lâu rồi không gặp tên công ty nào vừa đơn giản vừa may mắn thế này.

Màu đỏ, hưng thịnh phát đạt, vạn sự tốt lành.

Cuộc họp sáng tiếp tục loại vài doanh nghiệp, các doanh nghiệp còn lại đã chuyển cho phòng Vận hành thông báo người đại diện doanh nghiệp trong tuần này đến công ty thảo luận chi tiết, cũng tức là phỏng vấn trá hình đánh giá doanh nghiệp, để phòng Đầu tư đưa ra quyết sách cuối cùng.

Buổi trưa Lê Đường không muốn ăn, định uống cà phê cho qua bữa.

Lê Đường không tuyển trợ lý sinh hoạt, việc gì cũng tự mình làm. Cậu vừa cầm cái ly sứ có quai trên bàn thì điện thoại rung. Lý Tử Sơ gọi hỏi cậu sao không xuống ăn cơm.

Lê Đường đáp: "Tôi thấy Hoắc Hi Thần đến."

"Emấy đến thì cậu phải nhường tất cả nhà hàng ở quanh đây cho bọn tôi chắc?"

"..." Lê Đường câm nín giây lát: "Tôi đặt đồ ăn."

"Tôi không tin." Lý Tử Sơ nói: "Xuống đi ăn, cho cậu xem cái này hay lắm."

Xuất phát từ tâm lý không muốn làm kỳ đà cản mũi, Lê Đường dềnh dàng uống hết cà phê mới xuống tầng.

Cậu tưởng giờ này hai người họ hẳn phải ăn gần xong rồi, vậy mà không gặp được ai.

Nhưng cậu nhận ra một gương mặt quen thuộc khác.

Anh chàng này rất cao, mặc đồ công sở vừa người, trông thấy Lê Đường bước ra khỏi thang máy thì mỉm cười: "Đã lâu không gặp."

Đến khi cậu ngồi vào bàn, Chu Đông Trạch mới biết mình là "cái này hay lắm" trong miệng Lý Tử Sơ, bó tay nói: "Tôi định liên lạc thẳng với cậu mà Lý Tử Sơ không cho, bảo là muốn cho cậu một bất ngờ."

"Rất bất ngờ luôn đấy." Lê Đường lật thực đơn: "Ngày xưa tôi cứ tưởng cậu sẽ làm việc liên quan đến thể dục, không ngờ..." Không ngờ lại làm luật sư.

Sau khi tốt nghiệp Đại học Chính trị Pháp luật, Chu Đông Trạch quay về Tự Thành làm việc cho một văn phòng luật tại địa phương, hôm nay tới thủ đô công tác.

Chu Đông Trạch nói: "Trước lúc thi đại học tôi cũng nghĩ hay là theo thể dục sở trường, xong lại nghĩ làm vận động viên chuyên nghiệp thì không đủ năng khiếu, tuổi cũng lớn rồi, e là sau này chỉ có thể làm giáo viên thể dục, vẫn nên học hành chăm chỉ, học một ngành nghiêm chỉnh thì đáng tin hơn."

"Thi luật không dễ đúng không?"

"Nói sao nhỉ, chồng đề làm xong còn cao hơn tôi."

Lê Đường bật cười: "Cần gì bạt mạng thế, nhà cậu có quán cà phê nữa mà, tên..."

Trong phút chốc cậu không nhớ ra, Chu Đông Trạch tiếp lời: "Thê Thụ. Mấy năm nay làm ăn cũng bình thường, nhất là từ ngày tôi đi học xa."

"Thì quán nhà cậu chủ yếu phục vụ bạn học của cậu mà."

"Đúng vậy, hồi đấy cuối tuần bọn mình toàn ở quán chép bài tập chơi board game..."

"Đừng có bọn mình bọn mình, tôi chưa từng chép bài nhé."

"Vâng vâng vâng, sếp tổng không bao giờ chép bài tập."

"Tôi nghi ngờ cậu đang chế giễu tôi."

"Tôi nào dám."

...

Hai người trò chuyện rôm rả.

Thức ăn lên bàn, trước khi động đũa Lê Đường rót trà vào chén của cả hai, ngước mắt thì thấy người ngồi đối diện đang nhìn mình.

"Sao thế?" Lê Đường hỏi: "Mặt tôi dính gì à?"

Chu Đông Trạch nhìn lom lom một chốc: "Cậu thay đổi rồi."

Lê Đường ngẩn ngơ, sau đó lại cười: "Vậy sao, dẻo miệng hơn hay là giống con buôn?"

Chu Đông Trạch lắc đầu. Không phải hắn không nhìn thấy chuỗi hạt trên cổ tay Lê Đường, cũng không phải chưa từng nghĩ sự thay đổi ở cậu cần trải qua những gì.

Hắn sợ động vào vết thương của cậu nên đành hỏi bóng gió.

"Mấy năm qua sống thế nào?"

"Như cậu thôi, đi học, ăn cơm, ngủ."

"Một mình sao?"

"Không thì sao?" Lê Đường gắp một miếng đậu đũa cho vào miệng: "Các cậu đều ở trong nước, đâu thể bắt các cậu bay sang chơi với tôi."

Chu Đông Trạch bình tĩnh đẩy đĩa đậu đũa xào đến trước mặt cậu: "Cả Wechat lẫn số điện thoại đều bỏ, cậu hoàn toàn không định tìm bọn tôi."

"Lý Tử Sơ do tôi chủ động liên lạc đấy nhé."

"Ý tôi là bảy năm qua, bảy năm trước... Cậu không nghĩ đến tôi với bọn nó dù chỉ một lần sao?"

Chắc hẳn không phải cậu lầm tưởng, giữa "tôi" và "với bọn nó" có khoảng ngừng ngắt rõ rành rành.

Lê Đường cắn đầu đũa, nhìn đĩa thức ăn: "Có nghĩ chứ, mỗi lần đi chạy đều, tôi đều nhớ đại hội thể thao Lý Tử Sơ chạy ba nghìn mét ngã trầy chân."

Thấy Lê Đường không muốn nói, Chu Đông Trạch không vặn hỏi nữa.

Hắn tiếp lời: "Cậu quên rồi hả, hồi mới chạy giữa giờ cậu cũng ngã bổ nhào trên sân thể dục còn gì?"

Lê Đường im lặng giây lát rồi nhoẻn miệng cười: "Đúng mà, chuyện xấu hổ như thế nhớ trong lòng làm gì, tôi quên lâu rồi."

Có lẽ khi nhắc đến quá khứ, ta luôn phải chọn lọc kỹ lưỡng và thăm dò cẩn thận thì mới biết chuyện nào đó có thể đề cập hay không. Nói chuyện như vậy thật sự rất mệt, bởi lẽ chẳng được bao lâu chủ đề lại vòng về hiện tại.

Lê Đường hỏi: "Còn cậu thì sao, mấy năm nay có bao nhiêu mối tình rồi?"



Chu Đông Trạch đáp từng yêu hai người, một người ở đại học, về sau người đó ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, người còn lại quen trên bàn đàm phán, về sau cũng ra nước ngoài phát triển sự nghiệp.

Lê Đường trêu: "Cậu là bến cảng phải không, người từng qua đời cậu đều chạy ra nước ngoài."

"Chắc từa tựa thế." Chu Đông Trạch cũng cười: "Cậu cũng vậy mà, dừng chân một chốc rồi đi, còn bắt tôi tự đi tìm."

"Tôi cảm nhận được cơn bực dọc của cậu đấy, thế này đi, sau này chỉ cần cậu đến thủ đô thì tôi sẽ mời cậu dùng bữa."

"Tôi coi là thật đấy."

"Ừ, cùng lắm thì ăn xong xuất hóa đơn, tôi cầm về công ty thanh toán."

"Đúng là tư bản, tính toán giỏi ghê."

Cười cười nói nói, cả hai ăn xong đã gần vào giờ làm.

Lê Đường thanh toán, bảo "tư bản cũng không thể đi muộn" rồi rảo bước rời nhà hàng.

Chu Đông Trạch đi theo cậu, đột ngột nói: "Ngày cậu đi, tôi đã ra sân bay."

Bước chân Lê Đường khựng lại.

"Đáng tiếc đến muộn quá, không gặp được cậu."

Nói đoạn Chu Đông Trạch móc điện thoại ra: "Có thể cho tôi cách liên lạc không? Tôi không muốn lần sau lại đi phí công."

Lê Đường có thể đoán được phần nào tâm lý của hắn khi không hỏi thẳng Lý Tử Sơ mà phải xin cách liên lạc từ mình.

Hệt như đang tuyên bố tôi muốn trở lại thế giới của cậu một lần nữa, không tiếp tục giấu giấu giếm giếm, cũng không cần sợ đông sợ tây, lần này là đường hoàng thẳng thắn.

Tất nhiên Lê Đường không có lý do từ chối.

Lúc lưu số, Chu Đông Trạch nói: "Thật ra tôi đã nhận được offer của một văn phòng luật bên này, chờ công việc bên Tự Thành bàn giao xong thì tới đây nhận chức."

"Đến khi đó, vẫn mong sếp Lê chỉ bảo nhiều hơn."

Ca làm buổi chiều, Lý Tử Sơ vừa mới làm lành với bạn trai ngời ngời sức sống quay lại văn phòng, thấy vẻ mặt có phần nghiêm túc của Lê Đường bèn hỏi: "Sao đấy, số liệu sáng nay sắp xếp có vấn đề à?"

"Không." Lê Đường nhìn màn hình máy tính: "Làm cực kỳ tốt."

"Thế cậu cười cái coi?"

Lê Đường nhếch môi nặn ra một nụ cười giả dối.

Lý Tử Sơ rùng mình: "Đừng ép tôi đổi meme thằng bé cười sượng trân thành mặt cậu."




Vẫn rất tò mò tình hình cuộc gặp gỡ giữa Lê Đường và Chu Đông Trạch, Lý Tử Sơ hỏi dò: "Cảm giác thế nào?"

"Cảm giác gì?"

"Cảm giác sau bảy năm xa cách, bạn học cũ năm xưa yêu đơn phương cậu vẫn nhớ mãi không quên cậu đó."

"Cũng tạm, nói chuyện rất vui."

"Thế thì được. Mà chứ, sao ngày xưa tôi không nhận ra lão Chu có cảm tình với cậu nhờ?"

"Vì hồi đấy cậu đang bận lêu lổng với em trai cậu."

Lý Tử Sơ trợn tròn mắt: "Anh anh em em cái gì, tôi không có quan hệ huyết thống với anh ấy nhá."

Vừa nói cậu ta vừa lật tài liệu trên bàn để che giấu xấu hổ: "Phân tích trước hay sắp xếp thông tin trước đây."

Lê Đường lấy mấy chiếc bát thủy tinh có nắp dưới bàn để lên trên: "Rửa bát trước đi."

Đây là bát canh hôm qua bác Trương mang cho, Lý Tử Sơ giậm chân: "Tôi có phải trợ lý sinh hoạt đâu!"

Lê Đường đang gõ bàn phím bèn bớt chút thời gian trả lời cậu ta: "Tôi thấy quyền hành của cậu to hơn trợ lý sinh hoạt nhiều, việc gì cũng dám vượt quá chức phận."

Lý Tử Sơ lập tức chột dạ: "Từ ngày làm việc cho cậu, cứ dăm ba bữa bác Trương lại tới đưa cơm, dù sao bác ấy cũng là bề trên, tôi không tiện từ chối..."

Lý Tử Sơ không biết nhiều về quan hệ rối rắm của người nhà họ Lê, gán ghép Lê Đường với Chu Đông Trạch cũng chỉ vì hy vọng có nhiều người quan tâm Lê Đường hơn.

Con người luôn phải có mối vấn vương thì mới không đi đến cực đoan không muốn sống.

Dĩ nhiên Lê Đường biết cậu ta có lòng tốt nên cũng không định trách cứ, chỉ muốn đe cậu ta chút thôi.

"Cậu không tiện từ chối á? Cậu háu ăn thì có." Lê Đường cố tình trầm giọng, nói nghiêm túc: "Ở công ty phải làm việc theo quy củ, ai ăn người đó rửa, ai nhận người đó trả."

Lý Tử Sơ ngơ ngác một lúc mới hiểu.

"Hay lắm Lê Đường, cậu học hư rồi! Quả nhiên xã hội là một thùng nhuộm khổng lồ, ngay cả người trong sáng như cậu cũng trở nên lươn lẹo..."

Lê Đường cau mày: "Tên của sếp tổng cho cậu gọi đấy phải không?"

Lý Tử Sơ kêu cứu oai oái: "Cậu làm ơn đừng cố gằn giọng nữa, tôi khó thở theo đây này!"

Nửa cuối buổi chiều, sếp Lê - người đã thất bại trong việc thử chuyển mình thành sếp lớn chân chính - tiếp thu ý kiến "nghiêm khắc và nhân từ" của trợ lý, xuống "cơ sở" quan sát dân tình, uống trà chiều với các nhân viên, ăn quà vặt phòng Hành chính tổng hợp mới mua và quang minh chính đại nghe mọi người nói chuyện.

Không biết có phải cà phê hôm nay bỏ chất kích thích hay không mà Tề Tư Nhàn phòng Marketing hai mắt sáng ngời, giọng cũng cao vổng lên: "Đỉnh lắm đỉnh lắm luôn, lần đầu tiên tôi gặp đàn ông đẹp trai như thế ngoài đời, đáng tiếc người ta đi vội quá, nếu không kiểu gì tôi cũng phải chụp vài tấm gửi vào nhóm."

Cô đang nhắc đến một người thuộc nhóm cộng sự của một doanh nghiệp chiều nay tới công ty nộp "Kế hoạch lập nghiệp" đã chỉnh sửa xong, nghe đâu không chỉ trẻ mà còn đẹp, cao gần 1m9, mặt có thể sánh với sao nam đang nổi tiếng.

Đồng nghiệp nữ ở phòng ban khác tò mò: "Có thể đẹp trai đến mức nào?"

"Miêu tả sao ta." Tề Tư Nhàn nghĩ ngợi: "Nói chung là kiểu hồi đi học là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, con gái cả trường đều gửi thư tình ấy."

Bốn phía cùng "xùy", mọi người nhao nhao bày tỏ không tin: "Bà xem phim thần tượng nhiều quá đúng không."

Tề Tư Nhàn biết hết các trai đẹp không hề để bụng, nhún vai nói: "Lần sau người ta tới công ty đàm phán là bà con biết ngay."

Dương Bách Xuyên phòng Nghiên Cứu chứng minh: "Tôi cũng nhìn thấy người đó rồi, đúng là đẹp trai thật."

Mọi người đều biết xuất phát từ ý thức cạnh tranh khắc trong bản năng, con trai với nhau rất hiếm khi thừa nhận tên khác xuất sắc hơn mình.

Bởi vậy sự công nhận của Dương Bác Xuyên khiến độ tin cậy tăng gấp bội.

Anh chàng còn nói: "Người đó phụ trách phần thuật toán trong đội, giỏi lắm."

Ai nấy đều ồ lên "dân IT à".

Tề Tư Nhàn nhanh nhảu, bắt đầu thay mặt đông đảo nhân viên nữ đưa ra yêu cầu: "Xin sếp Lê nhất định phải đầu tư vào doanh nghiệp vừa có mặt đẹp vừa có trí óc này."

Lê Đường nghe tán dóc nãy giờ bật cười: "Nhỡ người ta có bạn gái rồi thì sao?"

"Sếp không tưởng em ngắm trai đẹp vì muốn phát triển gì đó với họ đấy chứ?" Tề Tư Nhàn nói thẳng: "Em chỉ thưởng thức cái đẹp thôi, cho em ngắm trai đẹp nhiều thì làm việc cũng có động lực hơn."

"À." Lê Đường phối hợp tỏ vẻ bừng tỉnh: "Thế tôi phải để ý cẩn thận rồi, công ty đó tên gì?"



"Em nhớ là bốn chữ cái, RO gì nhỉ..."

Có người nói leo: "Màng lọc thẩm thấu ngược RO?"

"Cút đi, người ta làm trí tuệ nhân tạo, không phải hệ thống lọc nước."

"ROJA?" Lê Đường nói.

Tề Tư Nhàn vỗ tay: "Đúng đúng đúng, R-O-J-A chính xác luôn."

Lê Đường khẽ nhướng mày, lại là công ty màu đỏ ấy sao? Nhiều lần xuất hiện trong cuộc đời Lê Đường, còn có từ khóa "Tự Thành" nữa.

*

Thứ sáu phỏng vấn trực tiếp, nhiệt độ ở thủ đô giảm mạnh, Lê Đường ra ngoài thấy mặt đất trải đầy lá rụng.

Trong ấn tượng của cậu chỉ có mùa thu ở thủ đô là rầm rộ thế này, mùa thu ở Tự Thành im hơi lặng tiếng, lá cây cũng vàng dần từ ngoài vào trong rồi lìa cành bay bay đáp đất.

Bỗng dưng nhớ đến hôm đại hội thể thao, cậu đứng ngoài sân thể dục cách xa đám đông huyên náo, một chiếc lá bạch quả lặng lẽ rơi xuống đầu cậu rồi được một bàn tay gỡ giúp.

Lê Đường hoàn hồn, nhíu mày rất khẽ.

Quả nhiên quê hương luôn dễ dàng khơi gợi kỷ niệm, rõ ràng suốt bảy năm qua cậu chưa từng nhớ về nó.

Dù đã tự nhắc nhở bản thân phải công bằng vô tư, song khi phỏng vấn doanh nghiệp có tên ROJA, Lê Đường vẫn hơi để ý mặt mũi đại diện pháp nhân.

Người này đẹp trai đoan chính, nhưng có vẻ không đẹp choáng ngợp như Tề Tư Nhàn miêu tả.

Anh ta cũng không có dáng dấp của dân IT, "Kế hoạch lập nghiệp" còn không hiểu lắm, hỏi vấn đề liên quan đến kho dữ liệu y tế thì cầm tài liệu giở một lúc lâu, tìm thấy rồi cũng không buồn đọc mà kêu mọi người có mặt tự xem.

"Bản kế hoạch này sửa tổng cộng hơn chục lần, những gì nên viết đều đã viết, ở công ty tôi chỉ là lãnh đạo bù nhìn, họ nói tôi không đến thì không đủ thành ý nên mới bất chấp đi một chuyến." Đại diện pháp nhân của ROJA nói: "Nếu mọi người cảm thấy ổn, đồng ý đầu tư thì tôi sẽ đóng gói kỹ thuật viên của chúng tôi gửi đến quý công ty, để cậu ấy từ từ giải thích cho mọi người."

Anh ta nói chuyện bỗ bã nhưng lý lẽ không bỗ bã, sự thẳng thắn hiếm có trái lại còn khiến người ta cảm thấy chân thành.

Lê Đường gật gù tỏ ý mình hiểu, trong lòng lại nghĩ "à, hoá ra không phải anh".

Đang cúi đầu đánh giá hình vẽ phác thảo trong hồ sơ thì cậu chợt nghe thấy có người gọi "sếp Lê".

Lê Đường ngẩng đầu, trông thấy Bùi Hạo - đại diện pháp nhân của ROJA - đang nhìn mình và cười: "Nhiều năm không gặp, vẫn khoẻ chứ hả."

Đến tận khi buổi phỏng vấn kết thúc, Lê Đường cũng không nhớ ra sếp Bùi Hạo là ai.

Đối tác làm ăn từng gặp trên bàn rượu? Không thể nào, cậu không mù mặt, không lý nào lại không nhớ.

Bạn học cũ? Cũng không phải, cậu không có bạn học nào họ Bùi.

Chẳng lẽ là hồi ở Tự Thành... Thấy mạch suy nghĩ lại sắp rẽ sang hướng không nên nghĩ, Lê Đường dừng kịp thời để ngăn mình nghĩ tiếp.

Cậu cầm tài liệu khỏi phòng họp, bắt gặp mấy đồng nghiệp đứng ngó nghiêng trước cửa, đang nói chuyện giống khi nãy Lê Đường nghĩ.

"Không đẹp trai lắm nhỉ, bỏ vào phim thần tượng cũng chỉ đóng nam phụ thứ ba thôi."

"Chuẩn, còn chẳng bằng sếp Lê nhà mình."

Phòng Marketing phụ trách liên hệ với khách nên đương nhiên cũng lo chuyện tiếp đón và tiễn khách. Tề Tư Nhàn tặc lưỡi: "Không phải người này, người khác cơ. Họ là nhóm cộng sự ba người mà, người hôm nay là một trong số đó."

"Thật không, bà đừng nhử bọn tôi."

"Lừa bà làm gì, cái anh đẹp trai trông không giống thế này, phong cách ăn mặc cũng khác, một tai còn đeo máy trợ thính."

"Máy trợ thính á? Không phải tai nghe sao?"

"Máy trợ thính đấy, thím út của tôi nghe kém, bình thường hay dùng loại máy đeo sau tai tương tự, một đầu nhét trong tai một đầu móc ngoài tai, có dây nối nhỏ..."

"Tai trái hay tai phải?"

Lê Đường hỏi bất chợt làm Tề Tư Nhàn giật nảy mình.

Cô xoay người: "Sếp Lê..."

Lê Đường nhắc lại: "Máy trợ thính của anh ta, đeo ở tai trái hay tai phải."

Tề Tư Nhàn không hiểu ra sao nhưng vẫn nhớ kĩ lại: "Chắc là tai trái, bàn làm việc của em hướng Nam, cửa hướng Đông, lúc anh ta đi vào đưa bản kế hoạch thì bên ở gần em đeo máy trợ thính."

Tối đến Lê Đường dành thời gian xem từ đầu đến cuối bản kế hoạch lập nghiệp một lần, tuy nhiên không tìm thấy bất cứ manh mối nào.

Lê Đường tháo kính rồi khẽ day trán, cảm thấy mình chuyện bé xé ra to. Dù cùng tổn thương thính lực một tai thì đã làm sao? Đây cũng không phải chứng bệnh cực kỳ hiếm gặp.

Tháng trước cậu đi bệnh viện tái khám, gặp một bạn bệnh cũng ngồi chờ đến lượt ngoài phòng khám. Người này hồi nhỏ sốt cao dẫn đến mất thính giác hai tai, từ bé đã học trường dành cho người câm điếc. Hầu hết học sinh nơi đó bị điếc bẩm sinh hoặc điếc do tai nạn, hơn nữa phần lớn đều không làm máy trợ thính hay cấy ốc tai điện tử, mọi người vẫn yên ổn trưởng thành và tìm được công việc rất tốt.

Bạn bệnh giao tiếp với cậu bằng cách gõ chữ trên điện thoại: Thật ra điều chúng tôi không mong muốn nhất là được đối xử khác biệt, ánh mắt thương hại của người khác sẽ khiến chúng tôi cảm thấy khó xử.

Nghĩ mãi lại thấy mệt, Lê Đường để kính sang bên cạnh rồi cúi đầu nhoài lên mặt bàn, vùi mặt vào khuỷu tay.

Bác sĩ từng nói cách tốt nhất để chống lại mất ngủ là thuận theo tự nhiên, khi cơn buồn ngủ kéo đến thì nhất định đừng chần chừ mà hãy nhắm mắt ngay tại chỗ.

Băng cảnh báo trong đầu lặng lẽ thả lỏng.

Trước khi ý thức tan biến Lê Đường không kìm được nghĩ, phải chăng năm đó anh không đeo máy trợ thính cũng là vì không muốn bị người ta đối xử khác biệt?

*

Thứ hai đi làm, sau khi trải qua thẩm định tiêu chuẩn và khắt khe thì doanh nghiệp tên ROJA thành công trúng tuyển.

Việc cần làm tiếp theo là khảo sát thực địa, tìm hiểu tính khả thi trong kỹ thuật và sản phẩm của doanh nghiệp, xem thử hoạt động quản lý có hệ thống riêng hay không.

Nói ngắn gọn là xác định sau khi được góp vốn doanh nghiệp có thể nhanh chóng phát triển, từ đó thúc đẩy giá trị gia tăng [1].

[1] Giá trị gia tăng (value added) là phần chênh lệch giữa doanh thu hay sản lượng của một doanh nghiệp và chi phí nguyên liệu và dịch vụ hay đầu vào trung gian để sản xuất ra nó.

Đây là công việc của phòng Nghiên cứu, Trưởng phòng đang bận việc khác nên Phó phòng Lý Tử Sơ chuẩn bị sẵn sàng đi công tác. Vừa hay địa điểm công tác lần này là quê nhà Tự Thành, cậu ta định tiện thể về thăm mẹ.

Cũng không phải cậu ta không nghĩ rủ Lê Đường đi cùng.

"Tôi thấy mấy ngày tới cậu không bận, họp định kỳ có thể để Trường phòng khác chủ trì, cậu muốn cùng đi Tự Thành không, đi ăn bữa cơm với lão Chu?"

Tay Lê Đường đang ký giấy tờ bỗng khựng lại.

"Chắc không đi đâu." Cậu đáp.

"Sao không đi?" Lý Tử Sơ hỏi.

Lê Đường ngẫm nghĩ nhưng không tìm được lý do, đành nghiêm mặt nói: "Chuyện của sếp lớn cậu lo ít thôi."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Tử Sơ: Được, cậu thanh cao!

Chương sau chắc chắn gặp nhau~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.