Sở dĩ Lê Đường dám nói vậy là vì chắc nịch sẽ không bị phát hiện. 
Thời gian này Lê Viễn Sơn không ở Tự Thành, Trương Chiêu Nguyệt vẫn không ra ngoài như thường lệ, hằng ngày Lê Đường tan tiết tự học tối về nhà cô đều đã ngủ, buổi sáng Lê Đường đi học cũng hiếm khi gặp cô. 
Bây giờ là gần mười một giờ, họ nhẹ tay nhẹ chân thì sẽ không động đến Trương Chiêu Nguyệt, ngày mai có thể dậy sớm tranh thủ đến trường trước khi cô dậy, thần không biết quỷ không hay. 
Quyết định xong, Lê Đường thoải mái đưa Tưởng Lâu vào nhà. 
Bác giúp việc đi ra đón, Lê Đường giới thiệu: "Đây là bạn học của cháu." 
Sau đó cậu ngó đầu lên xác nhận: "Mẹ cháu ngủ chưa?" 
Bác giúp việc lấy đôi dép dùng một lần trong tủ giày: "Bà chủ ngủ rồi." 
Lê Đường bạo gan hơn, cũng không vội về phòng mà dẫn Tưởng Lâu tham quan phòng khách tầng một, còn hỏi hắn có đói không, muốn ăn chút gì không. 
Tưởng Lâu nhìn xung quanh, ánh mắt dừng giây lát trên cây đàn piano cạnh cửa sổ sát đất trong phòng khách, hờ hững đáp: "Không cần đâu, anh không đói." 
Lê Đường ôm đồ ăn vặt và nước trong tủ lạnh, đi ngang qua tivi lại hỏi Tưởng Lâu: "Chơi game không anh? Em có hai tay cầm chơi game lận." 
Bộ dạng của cậu y hệt trẻ con dẫn bạn về nhà, hận không thể chia sẻ tất cả đồ tốt với người ta. 
Tưởng Lâu mỉm cười: "Vừa nãy còn kêu buồn ngủ cơ mà?" 
"Giờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/det-ken/3402437/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.