[-Page 1- Ngày 28 tháng 11 năm 1990.]
Hôm nay là ngày thứ mười sáu, cũng có thể là ngày thứ mười bảy kể từ khi phi cơ của đội cứu viện rơi xuống biển, tôi được một đội thuyền đi vớt thuyền đắm bất ngờ cứu lên. Tôi không thể xác định bản thân đã hôn mê bao lâu, chỉ có thể dựa theo những miêu tả của bác sĩ chăm sóc tôi để ghi chép lại. Korov nói toàn bộ nhân viên cứu hộ trên phi cơ đã chết, chỉ có một mình tôi còn sống sót một cách kỳ tích.
Tôi thật may mắn, chỉ có hai chân gãy xương và não bị chấn động nhẹ, còn xương sống không chịu bất cứ tổn thương nào, bác sĩ nói trong vòng nửa năm nữa là tôi có thể khôi phục khả năng đi lại và một phần kí ức bị mất đi. Tôi không nhớ rõ bản thân đã gặp phải những chuyện gì, tôi chỉ cảm thấy tư duy rất hỗn loạn.
Cầu trời phù hộ tôi có thể thuận lợi hồi phục.
………
[-Page 157- Ngày 16 tháng 4 năm 1991.]
Tôi nên cảm thấy may mắn vì cuối cùng mình cũng nhớ ra được những chuyện đã xảy ra sao?
Tôi lại đi theo “Poseidon” trở về vùng hải vực có chứa đảo nhân ngư kia, muốn tìm kiếm mấy người Lafare mất tích, cùng với… Agaras, thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Đảo nhân ngư và hạm đội Nazi đều đã biến mất không còn bóng dáng, lặn xuống nước tìm kiếm cũng không đạt được kết quả. Tôi nghĩ, có lẽ là bởi vì đường đến Atlantis đã đóng kín vĩnh viễn rồi……
Tôi ở trên biển lớn tiếng kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dessaro-nhan-ngu/864993/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.