Lúc Lộ Vọng Xuyên vẫn còn vì chuyện mình thích Kiều Mục mà xoắn xuýt, trường học lại xảy ra một chuyện oanh động.
Kiều Mục muốn xuất gia.
Lúc Lộ Vọng Xuyên đối mặt với Kiều Mục, thì đã xác định được đối phương đang rất nghiêm túc chứ không phải cố ý lòe thiên hạ.
Nhưng mặc cho cậu nghĩ đến nát óc cũng không hiểu nổi.
Còn Kiều Mục thì chỉ hơi hơi khiêu mi nhìn cậu, vẻ rất vô lại.
“Sao mày lại tới đây, gần đây không phải là đang trốn tao sao?””
“… Tao có chút chuyện bận ở nhà.” Nhưng giọng điệu lại có chút chột dạ.
Lúc này Kiều Mục lại không muốn vạch trần cậu, “Sao cũng được, mày đang định khuyên tao à?”
“Ừm… Tao chỉ muốn biết lý do thôi?”
Kiều Mục nhìn về phía xa xa, bộ dạng lười biếng, “Bởi vì quá nhàm chán đó.”
Lộ Vọng Xuyên không nói gì, trên thực tế vào giờ phút này Kiều Mục cũng không cần câu trả lời của cậu.
“Bất kể là chuyện gì, chỉ cần nắm giữ phương pháp thì đều có thể thành công, thứ cần duy nhất chỉ là thời gian mà thôi, thế giới như vậy không phải là rất nhàm chán sao?”
Lời nói và suy nghĩ như vậy đều khá trung nhị (1),nhưng Lộ Vọng Xuyên lại không biết phải nói gì cho đúng. Trong nháy mắt cậu bỗng cảm thấy kỳ thật mình cách Kiều Mục rất xa.
“Hơn nữa phiền phức là, rõ ràng là mỗi bài một điệu lại còn tốt hơn mấy kiểu ứng phó đáng ghét, không bằng đến một nơi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dep-trai-qua-cung-phien/2239895/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.